Tam Quốc Tranh Phong

Chương 358

- Triệu tướng quân, ta cũng không dấu diếm, trong quân doanh này không chỉ có độc lương thảo và đồ quân nhu, mà còn có cung nỏ mà Giang Đông ta cố ý chế tạo để đối phó Tào Tháo, nhưng có hơn một ngàn cái, hơn nữa cung nỏ này khổng lồ, một lần phóng ra hai lần mũi tên lông vũ uy thế kinh người. Hoàng Cái cười nói.
- Cái gì? Triệu Vân co rút đồng tử, cung nỏ to lớn tuy không hiếm thấy, nhưng cũng không có nhiều, lại càng không có chư hầu sẽ phí tiền phí sức tạo ra hàng trăm ngàn cung nỏ.
Cung nỏ khổng lồ này tuy rằng uy lực kinh người, nhưng cồng kềnh dị thường, cần ba người mới có thể nâng lên, hơn nữa giá trị chế tạo cũng cực kỳ tốn kém, đây là nguyên nhân lớn khiến các lộ chư hầu không thể chế tạo ra cung nỏ khổng lồ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Mà không lồ như vậy, toàn bộ Giang Đông cũng không thể có hơn hai trăm cái. Không! Là một trăm cái! Nhưng không ngờ nơi này xuất hiện hơn một ngàn cái cung nỏ khổng lồ, cung nỏ này nếu đưa vào trong chiến trường, uy lực kinh người cỡ nào.
Nghĩ vậy Triệu Vân nghĩ bất cứ giá nào cũng phải phá hủy hơn một ngàn cung nỏ khổng lồ này. Tuy nhiên, sự kích động đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt đã bị Triệu Vân kìm xuống, cung nỏ không thể so được với lương thảo, hơn nữa cung nỏ tất nhiên cất giấu kín đáo, phải tìm trong quân doanh lớn như vậy, thật sự tốn thời gian không ít.
Mà trong khoảng thời gian này tất nhiên Hoàng Cái đã triệu tập binh mã, đến lúc đó hai ngàn Phi Long Vệ không muốn cũng bị giữ lại trong thành rồi, một ngàn cung nỏ khổng lồ không thể san bằng hai ngàn Phi Long Vệ.
Thấy Triệu Vân khiếp sợ như thế, Hoàng Cái lắc đầu không nói gì, phải biết rằng lúc ông biết được tin tức này cũng khiếp sợ như vậy, đây có thể nói là đòn sát thủ của Giang Đông.
- Hoàng tướng quân, hay là chúng ta đi xem xe bắn đá đi. Triệu Vân hít một hơi thật sâu nói, thời gian không còn sớm, cũng đến lúc động thủ rồi.
- Xe bắn đá thì ở phía trước. Nói xong Hoàng Cái đi về phía trước.
Triệu Vân thấy vậy trong mắt hàn quang chợt lóe, trường thương trong tay chợt đâm ra, trực đâm vào sau Hoang Cái. Trong lòng Triệu Vân có vài phần hi vọng, nếu có thể chém chết Hoàng Cái, toàn bộ thành Sài Tang tất nhiên sẽ lâm vào hỗn loạn, đến lúc đó nói không chừng có thể tìm ra cung nỏ khổng lồ thiêu hủy đi.
- Tướng quân cẩn thận.
Một tiếng gầm phía sau vang lên, sau đó một gã tiểu tướng bị đâm trúng. Người này chính là tiểu tướng coi giữ quân doanh, người này đối với việc Hoàng Cái lễ ngộ một tiểu tướng có chút nghi hoặc, bởi vậy từ lức tiến vào quân doanh, gã vẫn lặng lẽ lưu ý Triệu Vân, hiện tại gặp Triệu Vân đột nhiên ra tay không chút suy nghĩ liền chắn phía sau Hoàng Cái.
- Cái gì? Hơn mười tên thân binh đi theo sau Hoàng Cái, một đám sắc mặt khiếp sợ nhìn tên tiểu tướng bị đâm.
- Động thủ.
Triệu Vân quát lớn, cây đuốc trong tay ném tới đống lương thảo cao ngất phía trên, ầm một tiếng, lương thảo khô ráo nhanh chóng cháy lớn.
- Các ngươi không phải Thân Vệ Doanh. Hoàng Cái đã bị động tĩnh phía sau kinh động, xoay người nhìn thấy tình cảnh này, lúc này liền tỉnh ngộ. Tuy nhiên đến lúc này Hoàng Cái vẫn không thể tin, trên thẻ trúc kia đúng là nét chữ của Chu Du, chữ viết của Chu Du ông nhớ rất rõ, bút ký trên thẻ trúc đúng là của Chu Du không thể nghi ngờ.
Nhưng người trước mặt lại là chuyện gì xảy ra? Trong lòng Hoàng Cái nghi hoặc, chẳng lẽ Chu Du làm phản, lập tức Hoàng Cái lắc đầu phủ quyết.
Rầm rầm rầm
Đúng lúc này, Phi Long Vệ phân tán trong quân doanh cũng ném cây đuốc trong tay vào lương thảo, trong phút chốc lương thảo bên cạnh cũng bị ngọn lửa bao trùm, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ quân doanh.
- Tặc tử ngươi dám. Hoàng Cái lúc này trừng mắt muốn nứt, đây chính là lương thảo ba tháng của mười vạn đại quân, nếu đốt đi thì đại quân ăn bằng gì.
Hoàng Cái lệnh thân binh phía sau điều binh, mình mang theo quân coi giữ quân doanh gắt gao cuốn lấy đám người Triệu Vân. Mà binh lính trong quân doanh ở trạm gác phân tán cũng cầm vũ khí gia nhập, tiếng kêu giết nổi lên bốn phía trong quân doanh, nương theo toàn bộ lửa lớn trong quân doanh bùng lên, thanh thế lớn.
- Đi. Triệu Vân thấy mục đích đã đạt được không ngừng lại, một thương bức lui Hoàng Cái quay đầu ngựa phóng về phía ngoài doanh, lúc đó có hai gã thân binh của Hoàng Cái tiến lên ngăn cản đều bị Triệu Vân chiếm chết.
- Cứu hỏa trước. Hoàng Cái thấy lửa càng lúc càng lớn, cũng không kịp đuổi theo Triệu Vân vội vàng hô.
Một ngàn cây đuốc bị ném vào đống lương thảo trong quân doanh, theo đó toàn bộ lương thảo trong quân doanh đều bị đốt, lửa cháy hừng hực trong đêm đen làm chói mặt dị thường, có thể thấy rõ được toàn bộ thành Sài Tang.
Lăng Thống đang nghỉ ngơi cũng bị ngọn lửa đầy trời này làm giật mình tỉnh lại, nhìn ngọn lửa chói mắt Lăng THống sắc mặt đại biến, không kịp mặc khôi giáp, cầm binh khí ra khỏi phủ đệ.
Trong thành Sài Tang loạn cả một bày, một đám sĩ tốt lao ra hướng về đại doanh chứa lương thảo mà đi, Lăng Thống cũng không ngoại lệ. Lúc Lăng Thống đi tới quân doanh, toàn bộ quân doanh đã bị ngọn lửa bao phủ.
- Lăng Thống.
Đột nhiên một tiếng quát lớn vang bên tai Lăng Thống.
Lăng Thống nghiêng đầu sang chỗ khác vừa hay nhìn thấy Hoàng Cái cả người đen sì, nếu không dựa vào thân hình cùng giọng nói mà Lăng Thống rất quen thuộc thì Lăng Thống cũng không dám xác định người này chính là đại tướng Giang Đông Hoàng Cái.
- Hoàng Tướng quân, rốt cuốc xảy ra chuyện gì?
Lăng Thống bước nhanh về phía trước vẻ mặt lo lắng hỏi.
- Ta khinh suất để binh mã Kinh Châu trà trộn vào trong thành, ngươi ở đây tụ tập binh mã cứu hỏa, không thể để ngọn lửa lan tràn, đặc biệt là đồ quân nhu đằng sau quân doanh.
Hoàng Cái nói xong không đợi Lăng Thống phản ứng liện quát binh mã tụ tập nói:
- Để lại ba nghìn binh mã, các tướng sĩ còn lại theo ta.
Các sĩ tốt này tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi nghe được thanh âm của Hoàng Cái cũng trấn định lại, vốn đang hỗn loạn liền yên tĩnh trở lại. Để lại ba ngàn binh mã, sĩ tốt còn lại tiếp tục đi theo Hoàng Cái.
Lúc này trong lòng Hoàng Cái lo lắng dị thường, ông biết ở ngoài cửa thành còn một ngàn binh mã Kinh Châu. Ông mơ hồ đoán ra binh mã đó chính là Kinh Châu Phi Long Vệ. Phi Long Vệ tinh nhuệ như vậy tướng giữ cửa thành làm sao có thể đủ sức ngăn cản được, nếu cửa thành thất thủ để cho Phi Long Vệ chạy đi, ông ngay cả cơ hội lấy công chuộc tội cũng không có.
Lương thảo trong ba tháng của mười vạn đại quân bị thiêu hủy trong tay mình, cho dù ông không chết cũng bị lột da. Cho dù Tôn Sách không xử phạt ông, ông cũng không thể tha thứ cho chính mình, sai sót lớn như vậy có thể khiến cho toàn bộ Giang Đông rơi vào cửa sinh tử, làm sao có thể tha thứ.
Ông có thể tưởng tượng lúc mười vạn binh mã đang tấn công thành Giang Hạ khi nghe lương thảo của đại quân bị đốt hủy không còn sẽ bị đả kích thế nào. Nếu tin tức này bị Kinh Châu cố ý truyền ra, quân tâm của mười vạn đại quân có thể lập tức bị tan rã, đến lúc đó Văn Sính nhân cơ hội đánh lén, mười không biết có thể còn bao nhiêu binh mã có thể trở lại Giang Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận