Tam Quốc Tranh Phong

Chương 195

Màn đêm buông xuống, trên mặt sông sáng lên từng ngọn đèn lồng. Con thuyền lớn dưới ánh sáng của đèn lồng nhấp nhô trên mặt sông, cùng với ánh sáng hắt lên từ những con sóng hiện lên sự yên tĩnh một cách dị thường.
Tại một nơi không xa cách hơn 10 chiếc thuyền lớn này, có một con thuyền nhỏ phía sau, chậm rãi đi theo, ẩn thân trong bóng tối, trên thuyền nhỏ có mười mấy bóng người đang lặng lẽ đứng.
"soạt!"
Một gã hắc y từ dưới nước trồi lên, có hai người trong hơn mười mấy gã hắc y trên thuyền tiến về phía trước kéo kẻ mới trồi lên trên thuyền. Kẻ mới trồi lên từ dưới nước thuận tay cởi bộ y phục ướt sũng vứt xuống boong thuyền.
"Thủ lĩnh!" một gã hắc y đi vòng qua mọi người đến trước mặt gã hắc y kia chắp tay lại nói.
"ừ", kẻ được xưng là thủ lĩnh không hề quay đầu lại, chỉ ừ nhẹ một tiếng.
Gã đến diện kiến trước không hề tức giận chút nào, gã hắc y chậm rãi nói: "trên mười chiếc thuyền lớn đều phòng bị nghiêm ngặt, thuộc hạ đều đến đó xem qua rồi, bảy chiếc thuyền lớn phía sau thì chẳng có gì, hình như chỉ là vận chuyển ngựa và lương thực. Tình hình trên ba chiếc thuyền lớn phía trước quả là kỳ lạ.
"ồ, có chỗ nào kỳ lạ?"
Gã hắc y quay người lại, nhờ vào ánh sáng phía trước của những ngọn đèn trên sông hắt lên, có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của gã, dưới hàm có một chòm râu, tuổi khoảng 40, đôi mắt toát lên vẻ ôn hòa lạ thường, không có chút nào lạnh lùng cả.
Nhìn thấy gã hắc y quay người lại, gã hắc y phía sau vội vàng cúi nhẹ người nói: "Ba chiếc thuyền lớn phía trước kỳ lạ là bởi vì ba chiếc thuyền đó đích thực là khác biệt quá lớn. Chiếc thuyền lớn đầu tiên vô cùng xa hoa, kim khí ngọc thạch nhiều vô kể, dường như khắp nơi đều là hoàng kim. Còn trên chiếc thuyền lớn thứ hai thì lại không có gì hết, y hệt như bảy chiếc thuyền phía sau, không hề trang trí gì. Chiếc thuyền lớn thứ ba lại hoàn toàn ngược lại, trên sàn thuyền đều là bùn đất bụi bặm, những gian phòng trong khoang thuyền đều lụp xụp, căn bản là người không thể ở đó được.
"Chuyện này thật mới lạ, Lưu Kỳ này e là đã biết chúng ta tới, hôm nay gã Tống Trung đó mới lên thuyền, Lưu Kỳ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, ha ha, thật đúng là nhát chết." Góc miệng kẻ được xưng là thủ lĩnh có chút nhếch lên, âm thanh giống như tiếng cú kêu ban đêm.
"Thủ lĩnh nói đúng, hắc y vệ mấy năm nay không có hành động gì, nhưng mà danh tiếng thì vẫn còn đó, Lưu Kỳ này tám phần là bị dọa cho chết khiếp, thuộc hạ nghĩ hắn có khả năng đang như một kẻ ăn mày trốn trên con thuyền lớn thứ ba. . ." gã hắc y đang định nói tiếp, thì thấy gã thủ lĩnh hắc y liếc xéo gã một cái, gã hắc y ngay lập tức ngậm miệng lại.
Thủ lĩnh hắc y ra dấu cho gã hắc y không tiếp tục nói nữa, gã trầm mặc hồi lâu rồi nói với mười mấy người trên thuyền: "Ba chiếc thuyền lớn phía trước cứ ba người lên một thuyền, tìm cơ hội hành thích Lưu Kỳ, nếu như không tìm thấy Lưu Kỳ thì tìm cách tạo ra hỗn loạn, phóng hỏa đốt thuyền. Bảy chiếc thuyền lớn còn lại mỗi thuyền lên một người, không cần hành thích, chỉ cần phóng hỏa đốt thuyền là được." Nói xong bèn phất tay ra hiệu cho người trên thuyền rời đi.
"soạt!"
"soạt!"
"soạt!"
Mười mấy người lập tức nhảy xuống nước, trên thuyền tính cả gã thủ lĩnh hắc y chỉ còn lại 3 người.
Gã hắc y nhìn về phía thủ lĩnh hắc y ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Thủ lĩnh làm như vậy không phải là phân tán thực lực sao?"
Từ lúc mọi người rời đi gã Thủ lĩnh hắc y bèn khép nhẹ đôi mắt, dường như đang tính toán thời gian, nghe thấy gã hắc y hỏi bèn khẽ mở mắt liếc gã hắc y một cái.
Gã hắc y ngay lập tức câm như hến, trên trán lấm tấm xuất hiện mồ hôi, trong lòng tự mắng bản thân tự tìm cái chết, vị thủ lĩnh trước mặt nổi tiếng với tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, mạo phạm người của gã thì không ai có kết cục tốt đẹp.
Gã thủ lĩnh hắc y dường như có phần vừa lòng với gã hắc y trước mặt, hắn quay người về phía thuyền lớn không xa trước mắt nói: "Lần này người mang theo không nhiều, khả năng hành thích Lưu Kỳ thành công rất thấp, chúng ta cũng chưa từng nghĩ là hành thích một lần đã thành công, khiến cho kẻ địch chết trong sự sợ hãi, vĩnh viễn là sự trừng phạt tốt nhất.
"Thủ lĩnh quả là cao kiến." gã hắc y vội vàng nói, nói xong bèn lau mồ hôi trên trán, trong lòng như trút được gánh nặng.
Mười mấy gã hắc y bí mật tiếp cận thuyền lớn, trên đường đi phân thành 10 toán bơi về hướng các con thuyền khác nhau, những gã hắc y đến phía dưới thuyền, thuận theo bộ phận dưới đáy thuyền mà leo lên cạnh thuyền, cứ như vậy bám sát vào thân tàu, gió mát trên mặt sông hiu hiu thổi, không bao lâu sau đã thổi khô y phục của hắc y nhân, tới lúc đó hắc y nhân mới lần theo thân tàu trèo lên trên.
Hắc y nhân động tác nhanh nhẹn, đồng thời không hề phát ra tiếng động nhỏ nào, binh lính canh gác trên thuyền căn bản không hề phát hiện ra có bất cứ điều gì khác thường.
Trên boong thuyền lớn thứ nhất, Ngụy Diên thân mặc trang phục sang trọng đứng trước mũi thuyền, phía sau có hơn mười mấy hộ vệ của Phi Hổ Vệ, lúc này Ngụy Diên nhìn trên mặt sông ra vẻ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng khác thường, tay nắm chặt chuôi kiếm bên tay trái, bởi vì dùng lực quá mạnh cho nên có chút tê tay.
Bởi vì trên sông vào ban ngày thích khách rất khó có thể che giấu được hành tung, cho nên thích khách đến hành thích có khả năng nhất là vào ban đêm, Ngụy Diên lúc này đã chọn đứng trên boong thuyền để dụ thích khách ra mắt, không hề nghi ngờ rằng đây là hành động vô cùng mạo hiểm, phải biết rằng thích khách thì không thể nào đến một cách quang minh chính đại, thích khách khi hành thích thì không có thời gian cụ thể nào, nói không chừng nhất thời một phút lơ là thì sẽ đến hành thích liền.
Mặc dù nguy hiểm nhưng Ngụy Diên không hề trở vô khoang thuyền, Lưu Kỳ mặc dù đã thu nhận hắn, nhưng hắn so với Vương Nghị, Cam Ninh thì còn rất xa mới bằng được, Phi Hổ Vệ và Cẩm Phàm Tặc mặc dù đối với hắn vô cùng cung kính, nhưng lại tin phục chẳng bao nhiêu, bọn họ cung kính với hắn là do tin phục Lưu Kỳ chứ không phải tin phục hắn.
Giống như Cam Ninh, Vương Nghị, dù là ai đi nữa, dù đi đến nơi nào, binh lính trên thuyền đều vô cùng tin phục bọn họ. Mỗi khi nghĩ đến đây Ngụy Diên lại có chút không cam tâm, không phải hắn ganh tỵ với hai người họ, mà là cảm thấy không thể để Lưu Kỳ mất mặt, do đó mà hắn mới tự mình giả làm Lưu Kỳ để dẫn dụ thích khách, quả nhiên binh lính quanh đó nhìn hắn với vẻ kính phục vài phần.
Mọi người đều biết, đóng giả làm Lưu Kỳ, dẫn dụ thích khách, tuyệt đối là một việc làm cửu tử nhất sinh, trừ Ngụy Diên và hai binh lính khác đóng giả Lưu Kỳ, Cam Ninh và những người khác đều thay Lưu Kỳ hứa rằng, nếu như bọn họ chết thì người nhà của họ sẽ được an bài thỏa đáng, tìm cho con cái họ thầy giáo tốt nhất, khiến cho người nhà của họ một đời không phải lo lắng gì, đây cũng là điều mà trong mơ họ đều mong muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận