Tam Quốc Tranh Phong

Chương 245

- Mở mắt ra - Lưu Kỳ hạ giọng nói bên tai thiếu nữ.
- Ngươi Tân Hiến Anh do dự một chút vẫn mở mắt nhìn về phía Lưu Kỳ.
- Ta là cái gì?
Lưu Kỳ cười nói, tay lại đặt lên đỉnh tuyết phong.
- A Đột nhiên ảm thấy trên người truyền đến cảm giác tê dại, Tân Hiến Anh gần như đứng dậy.
- Đừng nhúc nhích. Lưu Kỳ trầm giọng nói, đồng thời cánh tay dùng sức đem thiếu nữ ấn vào trong ngực.
- Ngươi ngươi ngươi Tân Hiến Anh lắp bắp nói không nên lời, nước mắt vừa ngừng giờ lại chảy ra, một lát đã làm ướt nhẹp vạt áo Lưu Kỳ.
Gặp thiếu nữ trong lồng ngực nước mắt như mưa Lưu Kỳ bất đắc dĩ nhặt quần áo rơi phủ lên thân thể mềm mại của thiếu nữ, thấp giọng nói: - Được rồi, đừng khóc, trước đại hôn chúng ta, chuyện này ngoại trừ ta sẽ không để cho ai biết. Lưu Kỳ dường như đã quên mọi người bên ngoài xe ngựa, an ủi thiếu nữ trong lồng ngực.
Tân Hiến Anh mắt trợn tròn nhìn Lưu Kỳ dường như nghi hoặc nói: - Ta khi nào đồng ý gả cho ngươi rồi.
Dường như không nhìn thấy sự nghi hoặc của thiếu nữ trong lồng ngực, Lưu Kỳ nói: - Nếu phụ thân cùng thúc phụ đã hạ quyết tâm, vậy ngày mai ta sẽ đến gặp thúc phụ nói chuyện này, đại hôn trong vài ngày hoàn thành đi.
- Ngươi vô sỉ. Rốt cuộc bị Lưu Kỳ chọc giận, Tân Hiến Anh mở miệng trách mắng.
- Sao? Lưu Kỳ nhìn bộ mặt tức giận của thiếu nữ, ôm thân thể trơn bóng của thiếu nữ mà vỗ nhẹ một chút.
- A. Tân Hiến Anh kinh ngạc hô một tiếng vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Lưu Kỳ.
- Nàng đã đọc đủ thứ thi thư kia thì nên biết phu vi thê cương là có ý gì, làm vợ cũng không thể trừng mắt nhìn trượng phu như vậy. Lưu Kỳ cười nhìn thiếu nữ nói.
Không biết là kinh ngạc Lưu Kỳ danh xưng khiêm tốn quân tử vì sao lại vô sỉ như vậy, hay là kinh ngạc Lưu Kỳ trước sau khác biệt to lớn như thế, thiếu nữ một lần nữa đánh giá Lưu Kỳ một chút rồi nhắm mắt lại không nói nữa, mặc kệ Lưu Kỳ nói gì thiếu nữ trong lòng Lưu Kỳ không nói một lời.
Thấy cô gái trong ngực không có chút phản ứng nào, Lưu Kỳ bất đắc dĩ nói: - Được rồi, nàng thắng, nàng không biết vì sao ta làm như vậy?
Cô gái trong ngực rốt cuộc mở mắt ra, thật sự nàng nghi hoặc Lưu Kỳ vì sao phải làm như vậy, lúc ở trên đại điện Lưu Kỳ đối với nàng không vội vàng như vậy, hơn nữa nàng biết Lưu Kỳ không phải là một người háo sắc, bằng không cũng không có hành động gì đối với Đại Kiều Tiểu Kiều khuynh quốc khuynh thành trong phủ như vậy, chính mình biết rõ mình dung mạo không tầm thường, nhưng cũng không dám nói có thể làm cho người khác không thể tự khống chế.
- Lúc trước ta hỏi qua nàng cái gì nào? Lưu Kỳ nhìn thấy thiếu nữ mở mắt ra thì hỏi.
- Ngươi hỏi ta tình hình của Ký Châu, còn có Tào Mạnh Đức và Viên Bản Sơ ai sẽ thắng, nhưng những điều này với việc ngươi làm thì có quan hệ gì? Tân Hiến Anh suy nghĩ một chút nói.
- Đương nhiên là có quan hệ. Lưu Kỳ cười nói: - Những điều nàng nói và những phân tích của Từ Nguyên Trực giống nhau, quả thực là không kém chút nào. Hơn nữa nàng đối với thế cục của phương bắc hiểu rõ hơn bất cứ ai, cái này là nguyên nhân ta đối với nàng như vậy.
Vẫn bắt gặp vẻ khó tin của thiếu nữ, Lưu Kỳ giải thích thêm:
- Nàng cũng biết ta hiện tại thiếu thốn cái gì nhất? Chính là nhân tài, bất luận là người tài ta đều cần, so với Tào Tháo, Viên Thiệu, Tôn Kiên bao gồm cả chư hầu ta chính là một tên ăn mày, bên người cũng chỉ có Từ Nguyên Trực, Cam Ninh, Mã Trung và mấy người ít ỏi có thể sử dụng. Mà nàng, ta không dám nói nàng có thể so được với Từ Nguyên Trực, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
- Ngươi nói, ngươi nói như vậy ta sẽ bỏ qua sao? Nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lưu Kỳ, thiểu nữ nói.
Tân Hiến Anh kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, nàng không ngờ nguyên nhân Lưu Kỳ đối với nàng lại như vậy, thế lực của Lưu Kỳ nhỏ yếu, thậm chí so với toàn bộ chư hầu Kinh Châu cũng rất nhỏ yếu, nhưng mặc dù như vậy nàng không nghĩ là Lưu Kỳ vì nhân tài mà điên cuồng tới tình trạng như vậy, nếu sự tình hôm nay truyền ra ngoài nàng cũng không phải vị hôn thê của Lưu Kỳ, vậy đối với sự uy vọng đang tăng lên của Lưu Kỳ là đả kích lớn cỡ nào, thậm chí có thể phủ định toàn bộ sự cố gắng của hắn trước đó. Làm nhục nữ nhi của sứ giả Viên Thiệu, riêng cái trọng trách trọng đại này cũng đè Lưu Kỳ không thở nổi.
- Ngươi là vì điều này? Tân Hiến Anh dò hỏi Lưu Kỳ.
- Không sai. Lưu Kỳ thản nhiên nói.
- Hô. Tân Hiến Anh thở một tiếng, trong lòng nhớ tới đánh giá của phụ thân với hắn.
- Hắn không chừng chính là hi vọng cuối cùng của Hán thất, hoặc là hắn có thể kế nghiệp của Quang Vũ.
Lúc này nghe được Lưu Kỳ tự mình thừa nhận, Tân Hiến Anh đột nhiên có cảm giác, người trước mặt nói không chừng thật sự có thể làm được cũng không chừng, tuy nhiên nghĩ đến việc Lưu Kỳ đã làm với mình Tân Hiến Anh không khỏi có chút tức giận.
- Ngươi làm như thế khiến cho ta làm thế nào để làm người đây? Tân Hiến Anh tức giận nhìn Lưu Kỳ. Người trước mắt chỉ vì mục đích của mình không để ý tới cảm thụ của nàng.
- Chuyện này nàng là vị hôn thê của ta có ai dám nói cái gì? Chẳng lẽ nàng còn muốn đổi ý hay sao? Phải biết rằng cha mẹ chi mệnh, mai mối giống như nàng nói, đã có hôn ước trong người sợ cái gì?
Lưu Kỳ nói xong không ngừng nháy mắt với thiếu nữ, ý cười trong mắt không che dấu chút nào.
- Ngươi Thật sự nàng có suy nghĩ này nhưng lại không thể nói ra. Hiện tại bị Lưu Kỳ thấy hết thân mình, thậm chí còn bị hắn dùng miệng hôn khắp toàn thân, thì càng không thể nói. Tuy rằng còn chưa tiến hành bước cuối cùng nhưng cái đó có gì khác nhau. Nhìn vẻ mặt Lưu Kỳ vui sướng khi người khác gặp họa, nàng rốt cuộc hiểu rõ thế nào là đem đá đập vào chân của mình rồi.
- Được rồi được rồi, là lỗi của ta, nhưng nàng phải biết bất kể thế nào ta cũng không để cho nàng đi.- Lưu Kỳ cười nói.
- Hừ, điều này có gì khác biệt.
Tân Hiến Anh hừ một tiếng. Nàng và Lưu Kỳ có hôn ước trong người, lại bị hắn thấy hết thân mình ngoại trừ gả cho hắn nàng không có lựa chọn nào khác. Hơn nữa lúc đầu nàng đã định rồi, vì phụ thân gả cho Lưu Kỳ, chỉ có điều vừa rồi Lưu Kỳ có hành động quá đột ngột khiến cho nàng không thể ngay lập tức tiếp nhận được.
- Ha ha, nàng yên tâm, ta sẽ mau chóng nói với phụ thân chuẩn bị hôn sự của chúng ta. Lưu Kỳ gặp Tân Hiến Anh không phản đốivthif phá lên cười, hắn thật sự sợ Tân Hiến Anh thẹn quá hóa giận mà ngọc nát đá tan.
- Ngươi Tân Hiến Anh xấu hổ vươn tay nhéo hông của Lưu Kỳ một cái.
Lưu Kỳ không quan tâm tiếng kêu của thiếu nữ, lại tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Trước phủ Lưu Kỳ, xe ngựa chậm rãi dừng lại, mảnh vải xốc lên Lưu Kỳ xuống ngựa, Tân Hiến Anh sắc mặt hồng hào theo sát phía sau, Lưu Kỳ vươn tay ra, Tân Hiến Anh do dự một chút đưa tay ra rồi xuống xe ngựa.
Ngoài cửa phủ, Chương Bá đã sớm chờ bên ngoài, gặp Lưu Kỳ xuống xe Chương Bá chạy ra hành lễ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận