Tam Quốc Tranh Phong

Chương 229

Nhị thủ lĩnh nói dự định của mình.
- Ai, ba huynh đệ ta ở Tương Dương này muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không biết sau khi rời khỏi Tương Dương, sống như thế nào?
Đại thủ lĩnh thở dài nói.
- Đại ca, chuyện này, ba huynh đệ ta mặc dù ở Tương Dương sống an nhàn, sung sướng, nhưng cũng không đến nỗi tay không cầm nổi đao, công phu cũng không kém đi, ba huynh đệ ta vẫn có thể xông ra thiên hạ.
Nghe lời Nhị thủ lĩnh, Tam thủ lĩnh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng không chán nản như vừa nãy.
- Lưu Kỳ đáng giận, không ngờ dồn chúng ta tới tình thế này. Mà đáng hận nhất là Thái Mạo, chúng ta thay hắn làm nhiều chuyện như vậy, kết quả là hắn bỏ mặc chúng ta, tương lai nếu có cơ hội nhất định phải dạy dỗ bọn chúng.
Tam thủ lĩnh siết chặt nắm tay, oán hận nói.
- Ai, Tam đệ, lần này nếu chúng ta thoát được đã phải cảm tạ trời đất rồi, chẳng nói gì đến báo thù. Thái Mạo, Lưu Kỳ đều mưu mẹo phi thường, nếu không may bị bọn chúng phát hiện, vậy nguy rồi.
Đại thủ lĩnh có chút lo lắng nói.
- Đại ca quá lo lắng rồi, qua hôm nay hẳn mọi người sẽ cho rằng chúng ta đã chết, chẳng ai sẽ chú ý đến chúng ta nữa.
Tam thủ lĩnh khoát tay, phớt lờ nói.
- Tam đệ như thế không phải, mấy năm nay chúng ta đã đắc tội với bao nhiêu người, ngươi rõ nhất, một khi bị bại lộ hành tung, thì quãng đời còn lại sống cũng không yên.
Nhị thủ lĩnh thấy bộ dạng của Tam thủ lĩnh như vậy thì nhắc nhở hắn, nếu sau khi ra ngoài Tam thủ lĩnh quá phô trường, nói không chừng sẽ liên lụy đến bọn họ.
- Được rồi, ta sẽ chú ý.
Tam thủ lĩnh bất đắc dĩ nói.
Trong viện, cuộc tàn sát đã kết thúc, nguyên một đại viện đã bị san bằng, nhiều Phi Hổ Quân đi tới đi lui, canh phòng có kẻ lẩn trốn.
- Tướng quân, không tìm được ba tên thủ lĩnh kia, có lẽ chúng đã bị đè chết ở dưới rồi.
Tiểu tướng cung kính nói.
Vương Nghị lắc đầu không nói gì. Ám sát Lưu Kỳ là do ba tên thủ lĩnh kia cầm đầu, không tìm thấy bọn chúng chẳng khác nào không hoàn thành được nhiệm vụ. Ba bọn chúng võ công bình thường nhưng lại có thủ đoạn thâm sâu, tuyệt nhiên không thể đả thương được bọn chúng.
- Đốt nó!
Đột nhiên Vương Nghị chỉ vào đống hoang tàn kia, quay đầu lại nói.
- Đốt nó?
Tiểu tướng nghi ngờ hỏi.
- Đúng, thiếu chỗ viện này.
Vương Nghị vẫn nhìn vào đống hoang tàn kia, nói với Phi Hổ Quân bên cạnh:
- Bên ngoài giao cho Phi Hổ Vệ thay nhau tuần tra, dĩ nhiên ba tên kia không thể chạy trốn, nếu như vậy, mặc kệ bọn chúng đã chết hay chưa, nếu đốt chỗ viện này, bọn chúng cũng bị chết cháy.
- Tướng quân nói rất đúng, chỉ cần đốt chỗ viện này, nhất định bọn chúng sẽ bị chết cháy.
Tiểu tướng hung phấn nói.
- Đi thôi, tập kết quân đội ở bốn phía, đồng thời chuẩn bị đuốc cùng dầu, nhất định phải đốt hết, mặc dù bọn chúng trốn dưới mặt đất cũng khiến bọn chúng phải chết cháy.
Vương Nghị xoay người hạ lệnh.
- Tướng quân yên tâm, lần này nhất định sẽ nướng chín bọn chúng.
Tiểu tướng chắp tay rời đi.
Không bao lâu hai ngàn Phi Hổ Quân đã tập kết xong, bao vây toàn bộ viện, trên đống hoang tàn đã tưới đầy dầu, đường đi bốn phía quanh viện cũng đã bị phong tỏa, cũng đã đánh thức mấy nhà dân xung quanh tạm thời rời đi.
- Tướng quân, đã chuẩn bị xong.
Tiểu tướng thở hổn hển, chạy tới nói.
- Đốt!
Vương Nghị hô một tiếng, hơn mười cây đuốc ném vào đống hoang tàn kia.
“Ầm!”…
Đuốc vừa rơi xuống, chậm vào đống dầu lập tức bị đốt, ngọn lửa bùng nổ, mặc dù đúng ở đường phố Vương Nghị cũng cảm nhận được hơi nóng ập vào mặt.
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra toàn viện, gỗ củi bên trong đống hoang tàn đều bị đốt hết, lửa cứ vậy mà lớn dần, Phi Hổ Quân canh giữ bốn phía cũng phải lui ra sau vài bước, tránh bị bỏng.
- Chuyện gì vậy
Trong phủ Châu Mục, quan viên còn chưa được nghỉ ngơi đã bị ngọn lửa nhuộm đỏ cả bầu trời làm kinh hãi.
Tuy những tên quan viên này bị nghiêm lệnh, không được rời khỏi phủ Châu Mục, nhưng vẫn được tự do, ban đêm cũng được cấp phòng để bọn họ nghỉ ngơi.
- Này…Chuyện gì xảy ra vậy? Lửa lớn như vậy rốt cuộc là cháy gì vậy?
Một gã quan viên mở cửa đi ra.
Từng tên quan viên đi ra khỏi phòng, nhìn bầu trời xa xăm, trong lòng rất sốt ruột, nhìn chằm chằm bầu trời đỏ rực phía xa mà thầm cầu nguyện.
- Thủ đoạn của Lưu Kỳ thật ác độc!
Trong phủ Khoái Việt, được Lưu Biểu thả cho hồi phủ, Khoái Việt nhìn bầu trời đỏ rực phía xa mà thầm kinh sợ, đấy là chỗ nào đương nhiên y biết rõ. Giết người đốt xác, sau này còn ai dám đối đầu với Lưu Kỳ nữa. Mặc dù trên chiến trường là giết địch, nhưng sau khi chiến đấu ít nhất cũng là mai tang cho đối phương, còn đây Lưu Kỳ lại cho người thiêu hết, thực sự là rất tàn nhẫn.
Cùng lúc đó trong phủ Thái Mạo, Thái Mạo đứng trong viện nhìn chằm chằm tới chỗ viện của Hắc Y Vệ, hai tay siết chặt, qua hôm nay cũng coi như Hắc Y Vệ không còn tồn tại, cũng như bộ tộc Thái Thị mất đi một cánh tay, thế lực trong thành Tương Dương cũng bị giảm sút.
- Lưu Kỳ!
Trong lòng Thái Mạo tê tâm liệt phế, hô to. Hắc Y Vệ tổ chức và thành lập thời gian dài như vậy chính là tai mắt của bộ tộc Thái Thị, âm thầm giúp bộ tộc Thái Thị giải quyết nhiều chuyện không thể thông qua con đường bình thường, nay lại bị Lưu Kỳ cho một mồi lửa mất hết, sao y không đau lòng cho được.
Mấy năm nay, vì bồi dưỡng Hắc Y Vệ, bộ tộc Thái Thị đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết có y biết rõ nhất. Từng thành viên Hắc Y Vệ đều phải trải qua chọn lựa kĩ lưỡng sau đó mới được tuyển định, sau khi trải qua vài năm bồi dưỡng, hao phí bao nhiê tiền vàng cũng như tinh lực, vậy mà bây giờ bị đốt hết.
- Lưu Kỳ!
Thái Mạo nghiến răng hô từng chữ một.
- Đại ca, không được rồi, sao chỗ này lại nóng vậy.
Tam thủ lĩnh oán trách, cũng thuận tay cởi y phục trên người.
- Nhị đệ, có chuyện gì vậy?
Đại thủ lĩnh cũng đứng lên uống cạn hết nước để trên bàn.
- Đại ca, ta cũng không biết nữa.
Nhị thủ lĩnh đau khổ đứng lên đi tới cạnh tường.
- A!
Đột nhiên Nhị thủ lĩnh kinh hãi hét lên, tay đặt ở vách tường cũng lập tức thu về.
- Chuyện gì?
Nghe Nhị thủ lĩnh hô to, Đại thủ lĩnh và Tam thủ lĩnh đi tới hỏi.
- Đại ca, ta biết rồi.
Nhị thủ lĩnh không tin được.
- Ngươi biết gì?
Đại thủ lĩnh nhíu mày hỏi.
- Lửa! Lửa!
Nhị thủ lĩnh nhìn vách tường bốn phía, kích động nói:
- Bọn người bên ngoài đốt hết viện của chúng ta rồi, chúng ta chắc chắn cũng bị thiêu chết trong này thôi.
Nói xong Nhị thủ lĩnh ngồi sụp xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Cái gì?
Đại thủ lĩnh, Tam thủ lĩnh đồng thời hoảng sợ, hô to.
Đốt?
Bọn họ không ngờ |Phi Hổ Quân bên ngoài lại phóng hỏa, mặc dù căn phòng bí mật ở trong lòng đất, nhưng nếu toàn bộ viện gần mặt đất bị thiêu cháy thì bọn họ cũng sẽ bị thiêu chết ở bên trong.
- Đại ca, bây giờ chỉ có thể xông ra thôi.
Đột nhiên Nhị thủ lĩnh đứng lên nói.
- Xông ra như thế nào? Bên ngoài bây giờ đang cháy sạch, trời đen kịt, nếu chúng ta ra ngoài lập tức sẽ bị chết cháy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận