Tam Quốc Tranh Phong

Chương 185

Đúng lúc này một người trung niên phúc hậu mắc áo bông chạy nhanh đến, người này đến trước mặt Kiều Công liền hành lễ, Kiều Công khoát tay nói:
- Không cần đa lễ, mau nói xem có chuyện gì xãy ra.
Người trung niên thở hổn hển nói:
- Hai vị tiểu thư đích thị bị Lưu Kỳ kia cướp đi rồi.
Vừa nghe đến câu này trong long Kiều Công như chết lặng,vốn dĩ còn ôm một tia hi vọng lúc này hoàn toàn tiêu tan, ông trầm giọng nói:
- Mau nói.
Ngày ấy sau khi ông kiều chia tay hai vị tiểu thư, đội đưa dâu đưa 2 vị tiểu thư đến uyện bàng trạch chờ, thật không ngờ Lưu Kỳ Kinh Châu giả trang hộ vệ của Tôn Bá Phù đích thân tiếp quản hộ vệ 2 vị tiểu thư, sau đó nhân lúc đêm tối rời khỏi Bành Trạch chạy vội về Kinh Châu.
Người trung niên gấp gáp nói:
- Quân đội của Tôn Bá Phù kia không biết làm ăn như thế nào mà ngay cả người của mình cũng không biết nổi.
Kiều Công tay nắm chặt cạnh bàn, cánh tay cuộn khởi gân xanh, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Người đàn ông trung niên bên cạnh không giám nói gì, ông ta là quản gia của kiều phủ, Kiều Công cũng quý mến y như đối với 2 cô con gái, nhưng nhìn vào mắt Kiều Công lúc này như phát hỏa trong lòng lại vô cùng lo lắng, đối với việc 2 tiểu thư bị cướp người quản gia cũng cảm thấy có chút ân hận.
Trong lúc quản gia đang ân hận, thì nghe Kiều Công quát lớn hỏi.
- Tôn Bá Phù có thể nổi danh ở Giang Đông mà sao ngay cả một tên Lưu Kỳ cũng không đối phó nổi, là lúc đầu tôi nhìn nhầm người, đáp ứng hôn sự này.
Người trung niên nghe được Kiều Công mắng Tôn Sách cà người run lên, giọng run run nói:
- Lưu Kỳ kia ở Trường Sa tấn công Giang Đông, sau này mang theo dưới trướng 1 ngàn quân một đường chém giết, không chỉ chém chết Thái Thú Dự Chương Tông Hà mà còn cướp trại ngựa quận Bà Dương. Sau đó giấu mình đi tới huyện Bành Trạch, giả bộ quân hộ tống cướp hai vị tiểu thư đi, hiện tại đang quay về Kinh Châu“.
Nghe đến đây Kiều Công càng tức giận,vỗ mạnh vào bàn nói:
- Tôn Bá Phù này đúng là đồ bỏ đi, để cho một nghìn binh mã tầm thường tung hoành khắp Giang Đông, thật sự tức chết ta rồi. Nếu như Tôn Sách không phải là phế vật, hai đứa con tôi cũng không bi cướp.
Nghe đến đây quản gia vô cùng run sợ, may mắn hiện tại đang nhà nếu không chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng bị người bắt đi rồi.
- Là ai khiến cho Kiều Công tức giận thế này.
Kiều Công đang còn muốn mắng nữa thì nghe ở ngoài cửa tiền viện vọng lại thanh âm cao vút.
Kiều Công nghe thấy âm thanh này, đúng dậy quát người trung niên khóa cửa, còn không mau mở cửa. Người quản gia lập tức chạy đến phía trước mở cửa, không bao lâu quản gia liền dẫn đến một người thanh niên độ hơn 20 tuổi , vị thanh niên này diện mào không có gì đặc biệt, nhưng bộ dáng rất tự tin và có khí phách.
Thấy người thanh niên tiến đến, Kiều Công lập tức bước lên quên cả hành lễ, trực tiếp nói:
- Sỹ Nguyên đến rất đúng lúc, ta hiện tại có việc cần nhờ Sỹ Nguyên giúp đỡ, Sỹ Nguyên nhất định phải giúp ta.
Thanh niên này chính là Bàng Thống thường xuyên bàn chuyện thiên hạ với Gia Cát Lượng trên núi Ngọa Long. Sau khi trao đổi dị tượng thiên địa với Gia Cát Lương, Bàng Thống cáo từ Gia Cát Lượng đi tìm cho mình một minh chủ. Không ngờ trên đường lại gặp Kiều Công, hai người tuy tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng lại rất hợp nhau nên đã thành một đôi bạn vong niên.
Nhìn Kiều Công cấp bách vậy, Bàng Thống có chút kinh ngạc mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì, mà làm cho Kiều Công sốt ruột đến như vậy.
Kiều Công cười khổ:
- Còn gì nữa ngoài hai nữ tử của ta.
- Hai nữ nhi của ông không phải gả cho Tôn Bá Phù rồi sao? Lẽ nào ông đổi ý rồi ?
Bang Thống nghiêm túc nói, ở Giang Đông ai cũng biết nếu Kiều Công đã đổi ý vậy thì khó lòng lay chuyển.
Kiều Công thở dài:
- Chẳng lẽ Sĩ Nguyên chưa nghe nói chuyện xảy ra ở hai ngày nay?
Bàng Thống nói với vẻ nghi hoặc:
- Là chuyện gì vậy?
Bàng Thống rất ngạc nhiên, sau đó cười khổ nói:
- Mấy ngày nay cùng Cố Huấn và Lục Tích chơi cờ, không để ý tới việc bên ngoài, xin Kiều Công hãy thứ lỗi.
Kiều Công phẩy phẩy tay kéo Bàng Thống ngồi xuống, sau đó tỉ mỉ kể lại chuyện xảy ra trong vòng hai ngay qua, tiếp đến hỏi:
- Sỹ Nguyên có cách gì cứu hai nữ tử của ta không?
Lúc này như có một làn sóng kinh thiên bao quanh Bàng Thống, chỉ có vài ngày trôi qua không ngờ phát sinh nhiều chuyện lớn như, vừa tới đến Giang Đông y thấy rất nhiều binh mã được điều động, y vốn tưởng rằng Giang Đông định tấn công Trường Sa, vì thế không quá để ý. Dù sao Giang Đông và Trường Sa xảy ra xung đột cũng không có gì lạ.
Sau này thì ở ngay tại Giang Đông thăm mấy người bạn thân, trong khoảng mấy ngày này có quen Lục Tích và Cố Huấn, vài ngày ngắn ngủi ba người trở thành tri kỷ, say đắm bàn chuyện thiên hạ hầu như không ra khỏi cửa. Không ngờ vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như thế. Y không có ấn tượng nhiều về Lưu Kỳ nhưng một nghìn người có thể tung hoành ở Giang Đông vậy không phải tầm thường rồi. Hơn nữa Kinh Châu từ xưa đến nay có thể nói là vùng đất giao tranh, tiến có thể đánh lùi có thể thủ, Lưu Kỳ này có hùng tâm nói không chừng lại có thành tựu, nghĩ đến đây Bàng Thống không khỏi có lòng muốn gặp một lần vị đại công tử Kinh Châu này.
Ngẫng đầu nhìn về phía Kiều Công, phát hiện ánh mắt khẩn thiết của Kiều Công. Bàng thống thở dài, y chừng từng gặp mặt hai nhi nữ của Kiều Công, nhưng cũng nghe nói tới sắc đẹp của các nàng, người con gái như vậy bị bắt giữ bởi kình địch của Tôn Sách, vậy có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra. Nhìn về phía Kiều Công, Bàng Thống nói:
- Trước mắt Kiều Công không cần gấp gáp, trước mắt hãy tìm hiểu hoàn cảnh sống của hai vị tiểu thư, nơi này cách Kinh Châu không quá xa, Kiều Công có thể phái người dò la tin tức, sau đó hãy tính.
Kiều Công nghĩ có lí gật đầu nói:
- Được, được, ta sẽd thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến Kinh Châu.
Nói xong sắc mặt khó coi nhìn Bàng Thống nói:
- Chỉ là chuyện này cần Sỹ Nguyên giúp đỡ mới được.
Sỹ Nguyên tự nhiên sẽ cùng Kiều Công đến Kinh Châu một chuyến. Y dù sao cũng sống ở Kinh Châu, ở Kinh Châu thế lực họ Bàng không nhỏ biết đâu có thể giúp được gì đó.
Nghe đến đây Kiều Công vui mừng ra mặt,nhà họ bàng ở Kinh Châu thế lực lớn mà Bàng Thống này lại có quan hệ rất tốt với các gia đình quan lại Kinh Châu. có Bàng Thống tương trợ thì việc cứu 2 con gái dễ hơn rất nhiều.
Vậy trước tiên lão phu xin cảm tạ ngài. nói xong Kiều Công chắp tay trước mặt Bàng Thống.
Bàng Thống khoát khoát tay nói:
- Không cần khách khí,đã như vậy ta chờ hay là đi luôn.
Kiều Công quay đầu nói với người quản gia trung niên:
- Nhanh đi thu dọn đồ đạc.
Nói xong lại tiếp:
- chọn những đồ quan trọng mang đi,những cái khác tạm thời bỏ ở đây, lưu lại mấy người ở đây trông nom vườn.
người trung niên lập tức đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, Kiều Công nhìn về Bàng Thống thở dài nói. Cũng không biết tổ tiên đã tạo ra nghiệp chướng gì, đã làm cho 2 con gái ta đến tình cảnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận