Tam Quốc Tranh Phong

Chương 362

Tôn Sách gật đầu, biết việc quan trọng nhất là gom góp lương thảo cho đại quân, quay dầu nhìn sang Trương Hoành hỏi:
- Thu lương thảo từ các huyện của Giang hạ thì có thể duy trì mười vạn đại quân trong bao lâu?
- Khởi bẩm chủ công, từ các huyện thu thập lương thảo thì chỉ có thể duy trì được đại quân trong mười ngày, mà lương thảo trong đại quân trước mắt có thể duy trì trong năm ngày. Nói cách khác đại quân chỉ có thể duy trì lương thảo trong mười lăm ngày thôi.
Dựa theo thời điểm này mà tính, nếu đại quân chinh chiến lương thảo có thể duy trì trong bảy ngày.
Chi phí mỗi ngày cho đại quân đều có quy định nghiêm chỉnh, trong thời gian chinh chiến lương thảo cung ứng sung túc, nhưng thời gian nghỉ ngơi lại kém xa so với lúc chiến đấu.
- Mười lăm ngày.
Tôn Sách nhíu mày, mười lăm ngày căn bản không đủ lương thảo để quay trở về Giang Đông. Phải biết rằng lúc này Giang Đông cho dù có lương thảo cũng không nhiều lắm, muốn duy trì lương thảo mười vạn đại quân chỉ có thể thu thập lại. Thời gian thu thập vận chuyển trên đường, mười lăm ngày căn bản là không đủ.
- Chủ công, quận Cửu Giang và Lư Giang hẳn là còn một chút lương thảo, hơn nữa mới thu thập gần đây. Nói không chừng có thể bố trí đem lương thảo mới đến.
Chu Du suy nghĩ một chút nói, quận Lư Giang là một trong những quận giàu nhất Giang Đông, nếu thu thập lương thảo ở quận Lư Giang nói không chừng có thể đủ.
- Tử Kính có ý kiến gì không?
Tôn Sách có ngẫm nghĩ một chút hỏi Lỗ Túc. Hai ngày nay Lỗ Túc hiến kế cho y không ít, nói không chừng lúc này có biện pháp.
- Chủ công, tại hạ có một kế, cũng không biết chủ công có chịu dùng hay không?
Lỗ Túc nhíu mày nói
- Ồ, Tử Kính nói nghe một chút đi.
Nghe được Lỗ Túc nói có biện pháp Tôn Sách tinh thấn chấn động vội hỏi.
- Chủ công, sao không mượn lương thực Kinh Châu ?
Trong mắt Lỗ Túc có hào quang lóe ra nói.
- Cái gì?
Tôn Sách biến sắc, mà ngay cả đám người Chu Du cũng không thể tin nhìn Lỗ Túc. Lương thảo của Giang Đông là binh mã Kinh Châu thiêu hủy, làm sao Kinh Châu có thể cho Giang Đông mượn lương thảo.
- Tử Kính, ngươi không phải nói đùa đó chứ? Lúc này làm sao Kinh Châu có thể cấp lương thảo cho Giang Đông?
Chu Du kinh ngạc hỏi.
- Chủ công, lúc trước ta có khuyên bảo chủ công kết minh cùng Kinh Châu, hiện tại là thời cơ tốt nhất để kết minh. Ta nghĩ Lưu Kỳ kia vào lúc này cũng không muốn giao chiến cùng Giang Đông, một khi đã như vậy hắn nhất định sẽ cấp lương thảo cho Giang Đông.
Lỗ Túc lắc đầu nói.
Giang Đông và Kinh Châu ai cũng không làm gì được ai, lúc này không phải thời điểm tranh đấu lẫn nhau, điểm này gã tin tưởng mấy người dưới trướng Lưu Kỳ có thể nhìn ra, lúc trước Giang Đông lui binh sau đó kết minh cùng Kinh Châu là tốt nhất. Nhưng hiện tại lương thảo Giang Đông đã bị đốt, Giang Đông có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, lúc này nếu Kinh Châu cấp lương thảo cho Giang Đông, Giang Đông tất nhiên sẽ lui binh, Giang Đông dùng điểm này đổi lấy lương thảo của Kinh Châu, Kinh Châu không thể không đáp ứng.
- Chuyện này…?
Tôn Sách có chút do dự nói:
- Tử Kính, hiện giờ lương thảo của mười vạn đại quân Giang Đông ta bị đốt, Giang Đông bị vây hoàn cảnh xấu, lúc này Kinh Châu chỉ cần thừa thắng truy kích là có thể cho Giang Đông tổn thất thảm trọng, Kinh Châu làm sao còn có thể cho Giang Đông mượn lương thảo.
- Chủ công, nếu Kinh Châu không cho mượn vậy cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Chỉ có khiến Kinh Châu nhìn ra quyết tâm của chủ công, Kinh Châu mới có thể cho chủ công mượn lương thực, muốn cho Lưu Kỳ biết rằng nếu Kinh Châu không cho Giang Đông mượn lương thực thì Kinh Châu và Giang Đông cùng đến chỗ chết. Chỉ cần khiến Lưu Kỳ biết điểm ấy, hắn tất nhiên sẽ cho chủ công mượn lương thảo.
Lỗ Túc nói.
- Ý của Tử Kính nói chúng ta cưỡng bức Kinh Châu?
Chu Du suy nghĩ một chút nói.
- Đúng vậy, hiện giờ tình hình Kinh Châu vừa mới khởi sắc, Lưu Kỳ tất sẽ không cùng Giang Đông đi đến chỗ chết.
Lỗ Túc tự tin gật đầu nói.
Nghe được Lỗ Túc thừa nhận, tất cả mọi người đều trầm mặc. Lỗ Túc nói như vậy cực kỳ rõ ràng, phải dùng tương lai của Kinh Châu bức Kinh Châu cho Giang Đông mượn lương thảo, dã tâm của Kinh Châu Lưu Kỳ không nhỏ quả quyết sẽ không cùng tranh đấu sinh tử với Giang Đông vào lúc này, một khi đã như vậy Lưu Kỳ nhất định sẽ cho Giang Đông mượn lương thảo.
- Chủ công, nếu muốn từ phú hộ quận Lư Giang mượn lương thảo tuy rằng có thể mượn dược, nhưng những người này không dễ dàng ở chung. Lúc trước lúc chủ công thu thập lương thảo, những người là nguồn cung cấp lương thảo chính cho chủ công, hiện tại chủ công lại hướng bọn họ thu thập lương thảo,chỉ sợ những người này tuy không nói gì, nhưng trong lòng sẽ sinh ra oán hận, điều này đối với chủ công cực kỳ bất lợi.
Lỗ Túc thấy Tôn Sách do dự không khỏi mở miệng nói.
Sở dĩ Tôn Sách do dự là do nếu từ các phú hộ tại quận Lư Giang thu thập lương thảo thì cũng có thể khiến đại quân vượt qua nguy nan.
- Chưa nói đến phú hộ quận Lư Giang, cho dù là dân chúng Giang Đông không chừng cũng sẽ có oán hận. Mấy năm nay Giang Đông liên tục chinh chiến, căn bản chưa từng dừng lại, hiện tại chủ công mới thống nhất Giang Đông nên là lúc thu nạp lòng người, nếu lúc này lại hướng dân chúng thu thập lương thảo, dân chúng sẽ nghĩ như thế nào?
Lỗ Túc nói tiếp.
- Tử Kính nói không sai, nhưng nếu Kinh Châu Lưu Kỳ không chịu cho mượn lương thực, chẳng lẽ Giang Đông ta thật sự tranh chấp sinh tử với Kinh Châu?
Tôn Sách có chút lo lắng, việc này trước kia y chưa từng nghĩ đến, thu thập lương thảo là công việc của đám người Trương Chiêu, y thật không ngờ trong chuyện này lại phải chú ý như vậy.
- Chủ công yên tâm, thuộc hạ nguyện đi Giang Hạ một chuyến thuyết phục Gia Cát Lượng kết minh cùng Giang Đông, để hắn cho chủ công mượn tạm lương thảo.
Gặp Tôn Sách nhượng bộ, Lỗ Túc vui mừng nói.
- Không thể, trong thành Giang Hạ nguy cơ trùng trùng, nếu Văn Sính kia giam Tử Kính thì làm thế nào?
Không đợi Tôn Sách lên tiếng Chu Du vội vàng phản đối, thật vất vả mới tìm được cho Giang Đông một người có thể trù tính toàn cục, không thể để Lỗ Túc có bất kỳ nguy hiểm nào được.
- Đúng vậy, hiện giờ Giang Đông và Kinh Châu còn đang giao chiến, nếu chẳng may Tử Kính có chuyện gì thì nguy.
Tôn Sách cũng ngưng trọng nói, vài ngày gần đây y cũng nhìn ra được tài năng của Lỗ Túc không tầm thường.
Chu Du, Trương Hoành, Trương Chiêu cho dù có tài nhưng không am hiểm thế cục hiến kế cho Giang Đông, hiện tại Lỗ Túc dễ dàng giải quyết vấn đề này, y cũng không hi vọng Lỗ Túc có tổn thất gì.
- Chủ công yên tâm. Hai quân giao chiến không chém sứ giả, tuy rằng hai quân đang giao chiến nhưng Văn Sính kia sẽ không làm khó thuộc hạ. Hơn nữa Gia Cát Lượng cũng là quân tử, hắn sẽ không làm khó thuộc hạ.
Trong lòng Lỗ Túc có chút cảm động, nhưng vẫn không thay đổi chủ ý.
- Chủ công, việc này quan hệ trọng đại, nếu để người khác đi nói không chừng không thuyết phục được Gia Cát Lượng.
Lỗ Túc kiên định nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận