Tam Quốc Tranh Phong

Chương 373

Đối với việc mượn lương thực đám người Tôn Sách đã không ôm bất kỳ hi vọng nào nữa, trước khi viện quân của Kinh Châu đến Giang Đông còn có thể lấy nhiều uy hiếp Kinh Châu nhượng bộ, nhưng hiện tại song phương thế lực ngang nhau, Kinh Châu làm sao còn cho Giang Đông mượn lương thảo.
Thái độ của thủy quân Kinh Châu làm chod đám người Tôn Sách chấn động, trước kia vẫn yếu đuối nhu nhược như thể có thể đột niên biến thành dũng sĩ mạnh mẽ, cứng rắn, điều này làm cho Giang Đông phản ứng không kịp.
Đối với sự khó hiểu của Tôn Sách, Lỗ Túc, Chu Du và một số ít người khác cũng cảm thấy được sự biến hóa của Kinh Châu. Kinh Châu đã thay đổi, không còn là một Kinh Châu nén giận như trước kia nữa.
Tại tình huống này, đại quân Giang Đông ở lại Giang Hạ không còn lợi ích gì. Đại quân Giang Đông chịu không nổi, một khi lương thảo trong đại doanh hết, mười vạn đại quân giống như là dê đợi làm thịt, ở trước mặt Kinh Châu Phi Long Quân không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Lui binh là lựa chọn duy nhất của Giang Đông.
Sau khi đám người Lỗ Túc cân nhắc kỹ càng, rốt cuộc nghĩ tới một biện pháp xử lý vấn đề lương thảo của đại quân, tức là phải đem năm vạn đại quân rút về nội địa Giang Đông, lưu lại vẻn vạn năm vạn binh mã đóng ở vùng Lư Giang đối phó với thay đổi của phương bắc.
Giang Đông không thể gom góp được lương thảo cho mườn vạn đại quân nhưng gop góp lương thảo cho năm vạn đại quân thì vẫn có thể làm được, về phần năm vạn đại quân rút về phân tán ở các quận, đủ để tự cấp tự túc. Chỉ cần đểlại năm vạn binh mã kiên trì duy trì mười ngày nửa tháng, đợi cho Viên Thiệu và Tào Tháo giao chiến, năm vạn đại quân kia có thể thừa cơ đánh chiếm quận Nhữ Nam, đến lúc đó vấn đề lương thảo của đại quân có thể giải quyết xong.
Tuy Tôn Sách không cam lòng những cũng chỉ có thể nghe theo đề nghị của đám người Lỗ Túc để lui binh.
Lần này tấn công Kinh Châu, ngoại trự lương thảo của mười vạn đại quân thì so với Kinh Châu Giang Đông cũng không tổn thất gì, nhưng đối với Giang Đông mà nói cũng là một sự sỉ nhục.
Giang Đông giống như là bị Kinh Châu trêu đùa, đầu tiên là mười vạn đại quân đánh vào Kinh Châu, chiếm lĩnh toàn cảnh Kinh Châu, sau đó lại nhanh chóng lui binh, lại buồn cười đề nghị Kinh Châu cho mượn lương thực, lại đáp ứng điều kiện mất mặt của Kinh Châu, nhưng kết quả cuối cùng đổi lấy viện quân của Kinh Châu tới, Giang Đông cái gì cũng không đạt được.
Nghĩ đến đây Tôn Sách lại cảm thấy hơi hối hận, nếu lúc trước nghe theo Lỗ Túc hoặc Chu Du, bất kì đề nghị nào của một trong hai người mà không do dự, Giang Đông cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh như vậy.
Chu Du chủ trương tiến công toàn diện Kinh Châu chèn ép Kinh Châu, sau đó bất kể là triệt binh hay là cố thủ cũng đều có nơi chiếm đóng, chủ động đều ở trong tay Giang Đông, nói không chừng Kinh Châu còn phải cầu đến Giang Đông.
Mà đề nghị của Lỗ Túc là lui binh tích lũy thực lực sau này quật khởi, đánh cho Tào Tháo trở tay không kịp, khiến thế lực của Giang Đông tăng lên mấy lần.
Đề nghị của hai người mặc dù có trái ngược nhau nhưng bất kể lựa chọn đề nghị nào đối với Giang Đông cũng đều khả thi cả, nhưng Tôn Sách vẫn cố tình lựa chọn như vậy. Lại không chủ động lui binh cũng không tấn công có quy mô, đây mới là nguyên nhân cho Kinh Châu thừa dịp lấn tới, nếu không đại quân Giang Đông cũng không lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Cũng giống như cảm giác của Tôn Sác lúc này, Chu Du cũng có chút hối hận, y cảm thấy nếu không phải là mình giới thiệu Lỗ Túc cho Tôn Sách, Giang Đông cũng không lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Không phải y có gì bất mãn, hoàn toàn trái lại, y cực kỳ coi trọng tài năng của Lỗ Túc.
Nhưng đúng là loại coi trọng này khiến cho Giang Đông lâm vào tiến thoái lưỡng nan, nếu có thể sau khi cuộc chiến lần này chấm dứt mới đem Lỗ Túc giới thiệu cho Tôn Sách, nói không chừng sẽ cho Giang Đông lợi ích lớn hơn.
Lần xuất chinh này y tận khả năng giới thiệu Lỗ Túc cho Tôn Sách, khiến cho Tôn Sách phải lựa chọn đề nghị của hai người, chuyện này nếu là y còn cực kỳ khó khăn. Hơn nữa lúc trước nếu Giang Đông nghe theo đề nghị của y tiến công Kinh Châu, vào lúc này dừng lại bất kể thế nào cũng không phải là chuyện tốt.
Nếu quy mô tiến công Kinh Châu tốt đẹp, không nên vì giữ Lỗ Túc lại mà nhượng bộ, khiến đại quân Giang Đông mất đi phương hướng.
Mà lúc này sắc mặt Lỗ Túc cũng trắng bệch, bên trong còn mang theo nỗi xấu hổ. Nói cho cùng là gã làm rối loạn bố cục của Giang Đông, nếu Giang Đông làm theo kế hoạch của đám người Chu Du quy mô tiến công Kinh Châu, cho dù lương thảo bị đốt cũng đủ để khiến cho đại quân Giang Đông tiến thoái lưỡng nan.
Gã cho là mình hiểu rõ thế cục thiên hạ, nhưng chính vì thế hôm nay lại làm ảnh hưởng đại thế, khiến gã không thể không để ý thế cục Giang Đông vào lúc này, lúc gã vào đại doanh Giang Đông cũng là lúc đại quân bắt đầu tiến công Giang Hạ, hơn nữa chiếm cứ toàn cảnh Giang Hạ, lúc này Giang Đông giống như là tên đã lên dây không bắn không được.
Mà gã lại không có cái quyền khiến cho đại quân Giang Đông ở dưới tình huống như vậy lập tức lui binh, đúng là điểm này khiến cho Giang Đông tiến thoái lưỡng nan.
- Thông báo xuống dưới, đại quân hai canh giờ sau sẽ khởi hành. Vứt bỏ toàn bộ đồ quân nhu, đại quân mau chóng lui lại Sài Tang. Chu tướng quân dẫn dắt ba vạn đại quân đi trước mở đường để ngừa đánh lén, Cô cùng ba vạn đại quân theo sát phía sau. Công Cẩn và Tử Nghĩa dẫn dắt hai vạn đại quân đi phía sau để ngừa binh mã Kinh Châu truy kích.
Một thanh âm bình thản mang chút hàn ý vang lên trong đại trướng, ngồi trên vị trí chủ vị Tôn Sách ra lệnh rút lui.
- Vâng.
Mọi người đều biết đại thế đã mất, trong lòng cũng trầm trọng vô cùng, một đám mặt lạnh không nói lời nào, yên lặng thoái lui chuẩn bị công việc cho đại quân lui lại.
- Truyền lệnh Lăng Thao đối phó đại bốn vạn đại quân Kinh Châu, đồng thời để quận Lư Giang chuẩn bị tốt công việc tiếp ứng.
Tôn Sách trầm mặc một hồi lại mở miệng phân phó nói.
- Vâng.
Thư lại chờ ngoài đại trướng lại lập tức đi truyền lệnh.
..........................................
Ngay lúc đại quân Giang Đông chuẩn bị lui binh, thống lĩnh Phi Hổ Quân Vương Uy và thống lĩnh Phi Long Vệ Triệu Vân cùng dẫn dắt đại quân với tốc độ nhanh nhất tiến đến Sài Tang, mục tiêu của bọn họ là Sài Tang.
Nếu đại quân Giang Đông muốn lui binh thì nhất định phải qua Sài Tang, chỉ cần hạ Sài Tang thì chẳng khác nào chặn đứt đường lui của đại quân Giang Đông, về phần thủy quân của Giang Đông đã giao cho Cam Ninh, trong thời gian ngắn hai vạn thủy quân Giang Đông căn bản là thoát thân không ra.
Chỉ cần chặn đứt đường lui của Giang Đông, không cần bọn họ tiến công, chỉ cần bảo vệ Sài Tang mấy ngày, đợi cho lương thảo đại quân Giang Đông hao hết, đại quân Giang Đông không chiến mà tự tan.
Đêm qua Gia Cát Lượng đã đem kế sách của hắn nói cho mấy người Vương Uy. Công chiếm Sài Tang chặt đứt đường lui của đại quân Giang Đông, khiến cho mười vạn binh mã Giang Đông ở Giang Hạ tổn thất hơn nửa, đây là giáo huấn của Gia Cát Lượng đối với Giang Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận