Tam Quốc Tranh Phong

Chương 501

Dương Tùng sầm mặt xuống nói.
Dương Ngang trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ công, không bằng cầu viện hướng một người trong Hàn Toại, Mã Đằng của Lương Châu, dân phong Lương Châu dũng mãnh, có thể chinh chiến, đủ để chống cự Kinh Châu. Hơn nữa Hàn Toại và Mã Đằng kia ở Lương Châu đấu tranh không ngừng, so với Ích Châu dễ đối phó hơn, chỉ cần đáp ứng cho bọn họ lương thực đồ dùng, thuộc hạ nghĩ bọn họ sẽ nguyện thay chủ công đem binh mã Kinh Châu đuổi khỏi Hán Trung.
- Lương Châu?
Phía trên đại điện, ánh mắt mấy người đều sáng lên, tình huống của Hàn Toại và Mã Đằng mọi người đều biết, hai người này là huynh đệ khác họ, nhưng vẫn luôn tranh đấu ở Lương Châu không ngừng, vẫn luôn hi vọng có thể thâu tóm được thế lực của đối phương.
Những nơi như Lương Châu dựa vào dị tộc dân phong dũng mãnh, so với binh mã Kinh Châu còn tinh nhuệ hơn nhiều. Có điều Lương Châu xa xôi, lương thảo đồ quân nhu đều không đủ cung cấp cho Mã Đằng, Hàn Toại mở rộng thế lực, nếu Trương Lỗ cấp cho họ đầy đủ lương thảo đồ quân nhu, họ nhất định sẽ nguyện giúp Hán Trung đánh lui Kinh Châu.
Mà sau đó tranh đấu giữa Hàn Toại, Mã Đằng, cho dù hắn mơ ước Hán Trung cũng không có thời gian rảnh rỗi.
- Vậy rốt cuộc là Mã Đằng hay Hàn Toại?
Trương Lỗ nhíu mày hỏi, hai người này thế lực không hề kém nhau, trong lúc gấp gáp, Trương Lỗ cũng không biết nên cầu viện ai.
- Chủ công, ta nghe nói Mã Đằng kia có một người con trai tên Mã Siêu, người này dũng mạnh trong hàng vạn người có một, chỉ cần có thể mượn được người này cũng đủ để ta đối phó Kinh Châu.
Nói tới Mã Siêu, trong mắt Dương Ngang tràn đầy hưng phấn, hiển nhiên mặc dù Hán Trung ở xa nhưng cũng đã nghe nói đến danh tiếng của Mã Siêu.
- Mã Siêu?
Trong lòng Trương Lỗ vừa động, trước đây hắn có nghe Diêm Phố nói qua về người này, người này võ nghệ cực cao, trí óc cũng bất phàm, là một mãnh tướng khó gặp.
- Vậy thì cầu viện Mã Đằng đi. Ngươi lập tức chuẩn bị sớm đi Lương Châu, nói cho Mã Đằng, nếu như đồng ý phái Mã Siêu đến trợ giúp Hán Trung đẩy lùi Kinh Châu, Hán Trung ta nguyện cung cấp cho hắn lương thảo một năm của ba vạn đại quân.
Trương Lỗ nhìn Dương Ngang nói.
- Chủ công yên tâm, mạt tướng tất sẽ mời được binh mã tiếp viện đến giải vây cho Hán Trung.
Dương Ngang khom người thi lễ một cái, cũng không dừng lại mà xoay người nhanh chóng rời đi.
- Các ngươi cũng lập tức trở về quan khẩu, đề phòng Kinh Châu đánh lén.
Trương Lỗ nhìn mấy người nói.
- Vâng.
Nhìn mọi người hết sức hưng phấn, trong mắt Dương Tùng lại cực kì âm trầm, bất kệ gã nói gì cũng đều sẽ có người đứng ra phản đối, những người này quả thực là đáng giận, ngay cả Trương Lỗ cũng cùng với bọn họ chèn ép mình, thật sự là đáng chết, nếu không phải nhờ mình thì Hán Trung cũng không thể kiên trì đến hiện tại, Trương Lỗ làm sao có thể thoải mái như bây giờ.
Đang nghĩ nghĩ chợt cảm thấy có người vỗ vào vai của mình, Dương Tùng toàn thân chấn động, quay mạnh đầu chỉ thấy Dương Bá cũng vẻ mặt âm trầm nhìn mình, lại ngẩng lên chỉ thấy trên đại điện lúc này chỉ còn lại hai huynh đệ, bèn thở dài cùng Dương Bá rời khỏi phủ Thái Thú.
---------------------------------------------
- Đại ca, lúc này Hán Trung đã lâm nguy, gia tộc Dương thị ta cũng phải nhanh chóng tìm lối thoát mới được…
Về đến phủ Dương Tùng nhìn Dương Bá mở miệng nói. Gia tộc Dương thị là gia tộc thứ một số hai ở Hán Trung, nếu Dương thị tự nhận là đại tộc thứ hai thì không có ai dám nói mình là đại tộc đứng đầu, vì vậy cho dù Dương Tùng tính tình thất thường, cực kỳ tham tiền nhưng mấy người Dương Ngang vẫn cho phép Dương Tùng đảm nhiệm chức quan ở Hán Trung.
Bằng không cho dù chiếm được lòng tin của Trương Lỗ nhưng mọi người cũng tuyệt đối không cùng với Dương Tùng “nước sông không phạm nước giếng” như bây giờ.
- Hiện tại chủ công đã tìm đến Lương CHâu mượn binh, trước mắt thắng bại thế nào còn chưa biết, lúc này quyết định e là quá sớm.
Dương Bá lắc đầu nói, đối với một gia tộc thì sinh tồn là trên hết, tuy hai người Dương Tùng và Dương Bá có ảnh hưởng rất lớn tới gia tộc Dương thị nhưng nếu liên quan đến hưng suy của gia tộc, hai người cũng không thể quyết định được.
- Đại ca, hôm nay Trương Lỗ đã nghi ngờ hai chúng ta, cho dù có đánh tan binh mã Kinh Châu thì chúng ta cũng không được chỗ tốt gì, ngược lại có khi Trương Lỗ còn ra tay xử lý chúng ta. Mấy năm nay tuy đã cố gắng che dấu nhưng cũng nhiều nhược điểm của gia tộc Dương thị bị người khác nắm được, nếu Trương Lỗ thu thập được thì có khả năng những người này sẽ là địch của gia tộc Dương thị ta.
Dương Tùng nhíu mày nói, nếu chỉ dựa vào mình hắn thì không đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc Dương thị, nhưng nếu cộng thêm cả huynh trưởng của hắn thì ảnh hưởng của hai người bọn họ tới gia tộc Dương thị là rất lớn.
- Vậy theo đệ nên làm như thế nào?
Dương Bá do dự một chút rồi nói. Mấy năm này kẻ địch của hai ngưởi ở Hán Trung không ít, nếu Trương Lỗ không tín nhiệm bọn họ nữa, tình cảnh của bọn họ vô cùng nguy hiểm.
- Hiện giờ sĩ khí binh mã Kinh Châu rất thịnh, hơn nữa Kinh Châu sắp quật khởi, Hán Trung thì mấy năm nay không có tiến triển gì thêm. Hán Trung và Kinh Châu giao chiến đã được một tháng thời gian nhưng Hán Trung này càng rơi vào hoàn cảnh xấu, không bằng ta dâng Nam Trịnh cho Kinh Châu?
Dương Tùng nói.
- Ý ngươi là sau khi chủ công ra khỏi thành sẽ dâng Nam Trịnh cho Kinh Châu?
Dương Bá nhíu mày nói, hiện giờ tuy Kinh Châu đang quật khởi nhưng cũng không có nhiều ưu thế như Viên Thiệu.
- Chuyện này liên quan trọng đại, ta cần suy xét thêm mới được.
Dương Bá lắc đầu nói.
Sau khi Dương Bá đi, Dương Tùng một mình trong phòng bồi hồi, nghĩ đến hai mượn vạn kim mà Kinh Châu đưa tới mấy ngày trước lòng hắn lại nóng hừng hực. Trong lòng dao động, Trương Tùng liền gọi quản gia, sau khi nói nhỏ với quản gia vài câu, người quản gia rời phủ đệ một mình, một khắc sau mang theo một người lặng lẽ tiến vào phủ Dương Tùng.
- Không biết Dương đại nhân gọi tại hạ đến đây có chuyện gì?
Một gã tiểu tướng Cẩm Y Vệ nhìn Dương Tùng nói, gã đã tới đây nhiều lần, gã cũng hiểu rất rõ dụng ý khi Dương Tùng gọi gã tới đây, bởi vậy hai mắt gã nóng bỏng. Mỗi lần Dương Tùng chủ động gọi gã cũng đều là tin tức cực trọng yếu cho Kinh Châu.
- Ha ha, có một tin tức hẳn là ngươi cảm thấy hứng thú?
Dương Tùng cười nói.
- Ồ, không biết Dương đại nhân có tin tức gì?
Tiểu tướng không hề ngạc nhiên mở miệng nói.
- Một câu giá năm vạn kim, tin tức này đối với kinh Châu mà nói cực kỳ quan trọng.
Trong mắt Dương Tùng tràn đầy tham lam nói.
- Dương đại nhân có khẩu vị thật lớn, chưa có được tin tức trước tại hạ chưa thể biết được tin tức này có đáng năm vạn kim hay không. Không bằng chúng ta vẫn theo cách cũ, ở đây có một vạn kim, nếu tin tức của Dương đại nhân có giá trị, giá cả tuyệt đối sẽ không làm Dương đại nhân thất vọng..
Hai mắt tiểu tướng Cẩm Ý Vệ lóe sáng, Dương Tùng ra giá năm vạn kim, chắc chắn tin tức hắn đưa ra không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận