Tam Quốc Tranh Phong

Chương 220

- Các người đều là quan Tương Dương, hành động như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Lý Khuê lại quát một lát sau mới đi tới trước Lưu Kỳ hành lễ:
- Đại công tử.
Lưu Kỳ gật đầu cảm kích nhìn Lý Khuê, sau đó nói với mọi người:
- Ha ha, mọi người đừng quá nóng vội, cứ từ từ tới.
Lý Khuê nghe Lưu Kỳ nói thế thì đứng sang một bên Lưu Kỳ, tới chỗ Y Tịch đang giải vây nói.
- Cơ Bá, ngươi nói xem, Chủ công muốn làm gì, tại sao lại như vậy?
Lý Khuê chua xót nhìn Y Tịch.
- A, ta cũng không đoán ra, Chủ công rất ít khi như vậy, ta cũng không hiểu nổi dụng ý của Chủ công.
Y Tịch thở dài.
- Hy vọng việc này không gặp khó khăn gì.
Lý Khuê thở dài.
- Hy vọng như thế.
Y Tịch gật đầu.
- Người nào?
Một tiếng quát chói tai truyền đến.
Lý Khuê, Y Tịch vội quay đầu lại, chỉ thấy đứng trước Lưu Kỳ là Cam Ninh đang chỉ vào một thị nữ. Thị nữ bị Cam Ninh chỉ vào không dám nói một lời nào, sợ tới múc đánh rơi chén rượu trong tay xuống đất.
- Xoẹt xẹt.
- Sao lại thế này?
Y Tịch bước nhanh tới hỏi.
- Có kẻ hạ độc.
Cam Ninh âm trầm, chỉ vào đống rượu vương vãi nói.
- Hả!
Y Tịch kinh hô một tiếng, sắc mặt trở nên âm trầm. Trong phủ Châu Mục đúng là có kẻ muốn hạ độc với Lưu Kỳ, đây chính là chuyện lớn, phủ Châu Mục này không phải ai muốn vào cũng được, bất luận người nào muốn vào phủ Châu Mục đều phải trải qua kiểm tra kĩ lưỡng, đừng nói đến chuyện dẫn them người.
Đương nhiên trong số đó cũng có người ngoại lệ như Thái Mạo, Khoái Việt, còn có hơn mười người khác có thể nói vài lời trước mặt Lưu Biểu mang theo vài tên vào. Đương nhiên còn có một người nữa là Lưu Biểu, đây là chỗ của ông ta, căn bản ông ta không cần ra tay cũng có thể hạ thủ với Lưu Kì, nhưng mà Y Tịch, thậm chí cả Lưu Kỳ cũng không tin ông ta có thể làm như thế.
- Bắt!
Lưu Kỳ chỉ vào thị nữ kia, trong phủ đệ Châu Mục của chính phụ thân mình không ngờ hắn sẽ bị hạ độc, quả nhiên là coi trời bằng vung, không cần nghĩ Lưu Kỳ cũng đã xác định được, người có thực lực này ngoài Thái Mạo ra không còn ai khác. Không ngừng ám sát đến tượng đất cũng có ba phần hỏa, càng không nói đến Thái Mạo không thể cùng tồn tại với Lưu Kỳ.
- Vâng.
Nghe lời nói của Lưu Kỳ, Cam Ninh tiến lên trước túm lấy thị nữ kia, trước mặt hắn mà dám nghĩ đến chuyện hạ độc Lưu Kỳ, hắn đã sớm giận dữ rồi.
- A!
Nhìn thấy Cam Ninh lao đén, thị nữ sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
- Đại ca, cẩn thận!
Một tiếng thét kinh hãi truyền đến bên trái Lưu Kỳ, Lưu Kỳ còn chưa kịp phản ứng đã thấy một viên quan cầm con dao sắc bén đâm Lưu Kỳ.
Khoảng cách giữa viên quan này và Lưu Kỳ rất gần, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lưu Kỳ. Lưu Kỳ ngây người thì đối phương đã tới trước mặt, Lưu Kỳ chưa có phản ứng kịp.
“Phập” một tiếng, lưỡi dao sắc bén đâm vào thịt, máu tươi văng khắp nơi, Lưu Kỳ trừng mắt nhìn trong thời khắc cuối cùng đó Lưu Tu đã chạy tới chắn cho hắn, nhất thời hắn không nói nên lời.
Ngay thời khắc cuối khi Lưu Tu gọi Lưu Kỳ, thấy Lưu Kỳ không tránh được liền chạy tới chắn cho Lưu Kỳ.
Mắt nhìn Lưu Tu ngã xuống đất, Lưu Kỳ ôm lấy Lưu Tu, mắt có chút ươn ướt, nghẹn ngào gọi:
- Tam đệ!
- Đại ca, cuối cùng đệ cũng làm được cho huynh một việc rồi, khụ khụ…
Sau khi nói xong, Lưu Tu ho ra ngụm máu đỏ, ngã vào trong lòng Lưu Kỳ.
“Phập!”, lại một âm thanh truyền đến, ngay sau đó là tiếng la hét thảm thiết, bên kia Vương Nghị chạy tới chém chết tên thích khách.
- Chủ công, vết thương Tam công tử rất nghiêm trọng, phải lập tức điều trị.
Vương Nghị vung kiếm chém đứt đầu tên thích khách, đi tới trước mặt Lưu Kỳ, nhìn thấy Lưu Tu thương thế nghiêm trọng nói gấp.
- Đúng! Đúng!...Lập tức hồi phủ!
Lưu Kỳ tỉnh lại, lúc này có lẽ Hoa Đà đã tới phủ đệ của Lưu Kỳ rồi, hiện tại Lưu Kỳ chẳng thể tin ai khác, chỉ có thể mời Hoa Đà chữa trị cho Lưu Tu thì Lưu Kỳ mới yên tâm.
Lưu Kỳ ôm Lưu Tu chạy ra ngoài cửa, vừa chạy tới cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu quát:
- Phi Hổ Vệ đang ở đâu?
- Có!
Thấy Lưu Kỳ gọi, Phi Hổ Vệ canh giữ bên ngoài và mấy trăm tên Phi Hổ Vệ của Lưu Biểu lập tức nhận lệnh.
- Phong tỏa toàn bộ phủ đệ cho ta, không có mệnh lệnh của ta không ai được rời khỏi đây!
Lưu Kỳ quát, nói xong mặc kệ phản ứng của Phỉ Hổ Vệ, ôm Lưu Tu chạy ra phủ.
- Vâng!
Phi Hổ Vệ biết chuyện này rất quan trọng, mọi người trong đây đều vướng vào tình nghi, không ai được chạy thoát.
Theo tiếng quát của Phi |Hổ Vệ, mấy tên Phi Hổ Vệ lao ra từ bốn phía canh phòng nghiêm ngặt cửa chính và sân viện, còn mấy chục tên Phi Hổ Vệ còn lại xông tới chỗ Lưu Biểu, xảy ra chuyện lớn như vậy về công về tư đều phải bẩm báo với Lưu Biểu.
Dẫn đầu là một gã tiểu tướng Phi Vệ Hổ nét mặt nghiêm túc, hắn phụ trách bảo hộ phủ Châu Mục, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy không khỏi không liên quan đến hắn, nghĩ vậy tên tiểu tướng chạy nhanh hơn, chỉ mong mau bắt được hung thủ mới có thể cứu vãn mọi thứ.
Lưu Kỳ ôm Lưu Tu chạy ra khỏi phủ đệ, cũng không quan tâm xe ngựa của ai ngoài cửa, chỉ biết ôm Lưu Tu chạy tới.
- Các người là ai?
Tên phu xe thủ hộ bên cạnh xe nhìn thấy Lưu Kỳ chạy tới liền quát lớn.
- Cút!
Lưu Kỳ không thèm quan tâm đến tên phu xe liền nhảy lên xe ngựa.
Phu xe ngăn lại, liền bị Cam Ninh, Vương Nghị chạy tới mỗi người đá một cước nằm lăn trên đất. Nếu Lưu Tu không chắn cho thì một dao kia đã đâm trúng Lưu Kỳ rồi, bọn họ không bảo vệ tốt Lưu Kỳ, lúc này trong lòng rất khó chịu, nhìn thấy tên phu xe mà cũng dám mạo phạm tới Lưu Kỳ liền tức giận đánh hắn.
Đá ngã tên phu xe, Cam Ninh, Vương Nghị không kịp dạy dỗ hắn mà mang theo mấy chục Phi Hổ Vê đem ngựa tới, không lâu sau mấy chục con ngựa lao ra chỗ Lưu Kỳ, vây xe ngựa chật như nêm cối. Cùng lúc đó có hai Phi Hổ Vệ hiểu sơ về y thuật được cho lên xe ngựa, giúp Lưu Tu ổn định vết thương.
Sau khi xe ngựa tới rất nhanh liền hộ tống Lưu Kỳ về phủ đệ.
Trên đường đi mọi người thấy Phi Hổ Vệ xông tới thì đều nhường đường, không bao lâu toán người đã đưa Lưu Kỳ đến trước phủ, Cam Ninh đã sớm sai người thông báo việc này nên lúc đám người Lưu Kỳ hồi phủ thì Chương bá đã chuẩn bị mọi thứ.
Xe ngựa dừng lại, hai gã Phi Hổ Vệ dìu Lưu Tu xuống xe. Lúc này quần áo Lưu Tu đều đã cởi ra, miệng vết thương cũng được xử lý qua, toàn thân máu loang lổ, ngực Lưu Tu bị một con dao cắm vào, hai gã Phi Hổ Vệ cẩn thận đỡ Lưu Tu xuống ngựa, đi lại cũng rất cẩn thận, không thể ảnh hưởng đến miệng vết thương của Lưu Tu.
- Hoa Đà đã tới chưa?
Lưu Kỳ xuống ngựa sau, chưa kịp đứng vững đã quay sang hỏi Chương bá.
- Thần y Hoa Đà vừa tới, đã ở trong phủ chờ, mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Tam công tử trở về.
Chương bá gật đầu nói. Hoa Đà tới sớm hơn đám người Lưu Kỳ một khắc đồng hồ (15 phút), vốn là Hoa Đà định nghỉ ngơi một chút sau khi trị liệu cho Đại Kiều, không ngờ nhận được tin Lưu Tu trúng độc, không kịp nghỉ ngơi ngay lập tức chuẩn bị cứu người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận