Tam Quốc Tranh Phong

Chương 557

Tào Tháo tuy chiếm được mấy châu nhưng lương thảo vẫn thiếu thốn, hơn nữa mấy năm liên tục chinh chiến lương thảo thiếu thốn, lúc này tuy đánh bại Viên Thiệu, nhưng cũng không bổ sung được lương thảo, cùng Viên Thiệu giao chiến số lượng lương thảo tiêu hao tất nhiên cực kỳ khổng lồ.
Trái lại, Kinh Châu vốn là nơi giàu có trong thiên hạ thổ địa phì nhiêu, lương thảo sung túc, hiện giờ lại chiếm cứ mảnh đất màu mỡ Hán Trung, chỉ cần trong hai năm sẽ không phải lo lắng về vấn đề lương thảo nữa.
Lúc trước khi Hán Cao Tổ và Hạng Võ giao chiến, mỗi chiến tất bại, nhưng lương thảo cũng chưa từng thiếu thốn bao giờ, trong đó có công điều hành của Tiêu Hà, cũng là bởi vì mảnh đất Hán Trung.
Mà Tào Tháo sau khi đánh hạ Viên Thiệu ít nhất cũng cần mấy năm tĩnh dưỡng, ở trong khoảng thời gian này Kinh Châu đã có thể phát triển trở thành một tồn tại lớn mạnh trong thiên hạ.
Hơn nữa địch nhân của Tào Tháo không phải chỉ có Kinh Châu, dưới trướng Tào Tháo đều vùng đất Trung Nguyên, từ trước chính là vùng giao tranh của chư hầu thiên hạ, bất kỳ ai cũng mơ kiếm một chén canh.
- Chủ công nói không sai, Ký Châu truyền đến tin tức nói Nguyên Trực đang trên đường quay về Kinh Châu, hẳn bên Ký Châu Nguyên Trực đã an bài thỏa đáng rồi.
Gia Cát Lượng cười nói, đối với Từ Nguyên Trực y cực kỳ yên tâm, không hoàn toàn nắm chắc, Từ Nguyên Trực tuyệt đối sẽ không trở về Kinh Châu đấy.
- Đúng vậy.
Lưu Kỳ gật đầu trong mắt hiện lên tia hoài niệm. Nói đến Từ Thứ rời khỏi Kinh Châu cũng đã mấy tháng, từ lúc ban đầu Từ Thứ là mưu sĩ cao nhất đầu nhập hắn, trợ giúp rất lớn việc khuếch trương thế lực cho hắn.
Có thể nói nếu không có Từ Thứ thì sẽ không có hắn hôm nay, không có ai biết, hắn dẫn dắt hai vạn binh mã rời khỏi Tương Dương, trên con đường này gian nan cỡ nào, nếu không có Từ Thứ bày mưu tính kế giúp hắn, xử lý sự vụ trong quân, chỉ sợ danh Chinh Nam đại quân sẽ bị hắn quản lý hỏng bé càng đừng nói sau này.
Hơn nữa để cho Lưu Kỳ để ý chính là, bất kể là hắn làm gì, tựa hồ Từ Thứ đều hết sức ăn ý phối hợp chuẩn bị cho hắn, sắp xếp giải mối lo cho hắn. Bất kể là Gia Cát Lượng, Bàng Thống, hay là Giả Hủ đều không khiến Lưu Kỳ giác ăn ý như thế.
Mặc dù coi trọng trình độ mấy người như nhau, nhưng đối với Từ Thứ, Lưu Kỳ lại cảm giác hết sức thân thiết, Gia Cát Lượng, Bàng Thống tuyệt đối không thể so được đấy.
- Giang Đông có tin tức truyền đến không?
Lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đi, Lưu Kỳ mở miệng hỏi.
- Giang Đông đã dẹp xong Thọ Xuân, hiện giờ Giang Đông đã thu phục toàn bộ Quận Cửu Giang, tuy nhiên người lãnh binh của Tào Binh cũng hết sức bất phàm, trước tiên lợi dụng Thọ Xuân ngăn cản đại quân Giang Đông gần một tháng, sau bởi vì binh lực không đủ mới không thể không buông tha cho Thọ Xuân. Hiện giờ hắn đã rút lui về hướng quận Nhữ Nam, tập kết binh mã quận Nhữ Nam và quận Quảng Lăng, cứng rắn áp chế binh mã Giang Đông ở quận Cửu Giang, khiến mấy vạn đại quân Giang Đông không tiến thêm một chút nào.
Gia Cát Lượng tán thưởng nói.
- Ồ, người lĩnh binh của Tào binh là ai?
Lưu Kỳ kinh ngạc. Tôn Sách Giang Đông cũng không giống trong lịch sử gặp chuyện bỏ mình như vậy, trước tiên có được Lỗ Túc phụ tá, có thể nói Giang Đông lúc này cũng nhân tài đông đúc, như vậy vẫn bị Tào Binh áp chế, có thể thấy được sự lợi hại của người lĩnh binh này.
- Cẩm Y Vệ truyền tin tức đến nói người này là nhân tài mới đây được Tào Tháo cất nhắc, tên là Tư Mã Ý. Khoảng chừng đã làm thư lại cho Tào Tháo ở trong phủ Tào Tháo một vài ngày rồi được bổ nhiệm làm đại tướng, phụ trách trấn thủ vùng Quận Cửu Giang và quận Nhữ Nam. Hơn nữa nghe nói người này cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, quả nhiên là kỳ tài ngút trời.
Gia Cát Lượng nói xong vẻ mặt tán thưởng. Mà Lưu Kỳ cũng giật mình trợn mắt há hốc mồm. Tư Mã Ý cứng rắn đem Gia Cát Lượng tiêu hao bị chết chủ, làm sao sẽ xuất hiện sớm như thế, hơn nữa vừa xuất hiện lập tức thống lĩnh binh mã một phương chiến đấu kịch liệt với Giang Đông mà bất phân thắng bại.
Hơn nữa dựa theo lời Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý này tài trí mưu lược đã đứng đầu không thấp hơn Gia Cát Lượng, Bàng Thống chút nào.
Lưu Kỳ hơi híp tròng mắt lại tia sát khí xẹt qua, nhưng trong lòng thì cân nhắc, trước khi Tư Mã Ý chưa được Tào Tháo coi trọng lập tức giết chết y. Nhưng ngay sau đó hắn lại từ bỏ ý nghĩ này. Gia tộc Tư Mã thị cũng là phương đại tộc phương bắc, sao có thể không có hộ vệ. Chớ nói chi là, người giống như Tư Mã Ý dĩ nhiên là có bản lĩnh bảo mệnh, ám sát y sẽ chỉ làm y càng thêm cảnh giác.
- Mệnh lệnh Cẩm Y Vệ giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động người này, hơn nữa bao gồm cả sinh hoạt, thói quen, sở thích của hắn đều phải điều tra rõ ràng.
Lưu Kỳ nói. Là con người thì sẽ có nhược điểm, tra rõ về Tư Mã Ý cũng không lo sẽ không tìm ra biện pháp đối phó y. Kỳ thật tài năng của Gia Cát Lượng chưa chắc không thể đủ đối phó Tư Mã Ý, Kinh Châu lúc này đều không phải chỉ có Gia Cát Lượng là mưu sĩ cao nhất, cũng không phải Thục Hán suy nhược lâu ngày tự nhiên có thể tiêu hao được rất tốt. Nhưng nếu Tư Mã Ý tới thật sự không biết xấu hổ cự không ra chiến, chẳng lẽ Kinh Châu thật sự không thể tiêu hao y sao?
- Vâng.
Gia Cát Lượng cả kinh, tuy rằng không biết vì sao Lưu Kỳ như thế, nhưng cũng không dám chậm trễ, ngẫm nghĩ một chút, Tư Mã Ý này mặc dù tài trí bất phàm, nhưng ở trong lòng hắn so sánh với Quách Gia vẫn không bằng, vì sao chủ công lại coi trọngTư Mã Ý như thế?
- Chủ công, kho lúa Kinh Châu đã chuẩn bị xây dựng ba cái, phân chia tại Uyển Thành, Nam Quận, Trường Sa, hiện giờ đã có gần bảy trăm ngàn gánh lương thảo tồn nhập kho lúa rồi.
Gia Cát Lượng hít một hơi thật sâu nói. Toàn bộ bảy mươi vạn gánh lương thảo, nếu là trước kia Gia Cát Lượng nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng lúc này lại không tổn hao gì được lưu giữ trong kho lúa Kinh Châu, bất cứ lúc nào đều có thể cung cấp lương thảo cho đại quân.
- Bảy trăm ngàn gánh!
Lưu Kỳ cũng giật mình. Lúc này hắn mới biết được thế gia Kinh Châu này mạnh như nào, ban đầu khi đối mặt hắn vì sao lo lắng như vậy.
Nếu thái bình thịnh thế, bảy trăm ngàn gánh lương thảo có thể cho mười vạn đại quân duy trì trong vòng mười năm không cần lo lắng vấn đề lương thảo.
Lương thảo này là thế gia Kinh Châu dành dụm được, không ngờ lấy ra toàn bộ nhập vào kho lúa để tích trữ. Đến lúc này Lưu Kỳ mới chính thức hiểu được vì sao chỉ có mấy thế gia ủng hộ, là có thể tuyển quân mua ngựa phát triển thế lực.
- Việc kho lúa can hệ trọng đại, không được có chút sai lầm nào, từng kho lúa phụ cận nhất định phải có ít nhất hai ngàn binh mã đóng trú. Các các quận có kho lúa cần phải quét sạch sơn tặc thủy tặc, việc phòng thủ thành cũng phải gia tăng nhân sự.
Lưu Kỳ trịnh trọng nói. thế gia Kinh Châu đem lương thảo lưu trữ bên trong kho lúa là vì gà đẻ trứng, trứng sinh ra gà, càng dành dụm được nhiều lương thảo hơn nữa. Một khi kho lúa xảy ra chuyện gì, rất có thể làm cho những thế gia này đều lấy ra lương thảo, đến lúc đó một khi cung ứng không đủ, hắn đã thất tín với bên ngoài, không ai đem lương thảo gửi vào kho lúa nữa, kho lúa sẽ trở nên trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận