Tam Quốc Tranh Phong

Chương 464

Ngước lên nhìn hai người mặt trắng bệch, Lưu Biểu lạnh lùng nói:
- Sao vậy? Chẳng lẽ Kỳ nhi lại làm không được hay sao?
- Đây rõ ràng là các ngươi thông đồng nhau diễn kịch, ông sớm biết tôi cố ý đến, rõ ràng là muốn làm nhục mẹ con tôi…
Sắc mặt Thái phu nhân trắng bệch, một lúc lâu mới bừng tỉnh, ánh mắt đầy oán hận nhìn Lưu Biểu.
- Mẫu thân.
Lưu Tông cũng tái mặt bước lên kéo Thái phu nhân ra, ra hiệu bà ta đừng nói gì nữa.
Lưu Biểu lắc đầu nói:
- Sau này hai người đừng tới đây nữa.
Nghe thế, Thái phu nhân và Lưu Tông lại mặt xám như tro tàn không còn thần thái nữa. Lưu Kỳ thế lực đã thành, nếu không có Lưu Biểu che chở, Lưu Kỳ muốn đối phó bọn họ dễ như trở bàn tay.
Tân Bì cũng âm thầm lắc đầu, hai người này coi như là gieo gió gặt bão.
Trong Tụ Phúc lầu, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Triệu Kỳ - tộc trưởng gia tộc Triệu thị. Liên tục hai đạo mệnh lệnh truyền xuống làm cho tất cả thế gia ở Tụ Phúc lầu đều mờ mịt, mà ngay cả Vương Lan cũng ngây ra nhìn Triệu Kỳ không nói được một lời. Bản thân mình bận rộn suốt hơn mười ngày kết quả lại không có được chút ưu đãi gì.
Mà toàn bộ mười mấy thế gia trong Tụ Phúc lầu phải trả cái giá lớn như thế, đến cuối cùng chỉ có gia tộc Triệu thị có được ưu đãi. Gia tộc Triệu thị này vẫn giật giây bọn họ liên hợp lại đối kháng Lưu Kỳ nha. Trong lòng mọi người mờ mịt, tuy nhiên ánh mắt nhìn Triệu Kỳ đã run sợ rồi.
Bất kể nhóm mình cực khổ thế nào kết quả lại vuột mất cơ hội, mà gia tộc Triệu thị giống mình thậm chí còn làm quá phận hơn mình nhưng lại mở rộng được thế lực lên gấp đôi, điều này làm cho mọi người sao không đỏ mắt, sao không tức giận.
- Chư vị, đây là kế ly gián của Đại công tử đấy, chư vị đừng để ý nha.
Triệu Kỳ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng kinh hoảng. Y cũng biết chỉ e mình đã gây nên cơn tức cho mọi người rồi, ngay cả bản thân y cũng không biết mình sẽ được ưu đãi từ Lưu Kỳ chứ.
- Hừ, Triệu tộc trưởng quả nhiên thủ đoạn giỏi, lẳng lặng bán đứng chúng ta. Kế ly gián ư? Có Hoàng thị và vài đại tộc mà Đại công tử muốn đối phó với gia tộc Triệu thị ngươi, vậy còn cần gì Kế ly gián?
Sắc mặt Vương Lan âm trầm, ánh mắt lạnh lùng, giống như coi Triệu Kỳ là đại địch sinh tử của mình rồi.
- Hà hà, không ngờ nha, ta nói Triệu tộc trưởng hùng tài đại lược, lúc còn trẻ thì đưa toàn bộ gia tộc Triệu thị ra khỏi tuyệt cảnh, sao sẽ cùng hợp tác với chúng ta, hóa ra là như thế.
Tộc trưởng gia tộc Mã thị cũng lạnh lùng nói.
Thấy ánh mắt tức giận của mọi người, Triệu Kỳ cười gượng, mình chưa hề làm gì cả, không ngờ lại mang tới tai bay vạ gió. Dù việc này qua đi chỉ sợ gia tộc Triệu thị sẽ bị toàn bộ thế gia Kinh Châu cô lập rồi.
- Chư vị, việc chúng ta tụ tập tại đây ta nghĩ không cần phải nghe ngóng nữa. Toàn bộ người có thân phận Kinh Châu đều đã biết, ta lập tức đến bẩm báo với Đại công tử.
Biết việc này dù nói gì, những người kia sẽ nghe không vào, bèn bất đắc dĩ đứng lên đi ra ngoài.
Mọi người có mặt đều lạnh lùng nhìn Triệu Kỳ, thấy Triệu Kỳ rời khỏi rồi, mọi người mới thu ánh mắt lại.
- Chư vị, giờ nên làm thế nào đây?
Vương Lan hỏi mọi người. Lần này gia tộc Vương thị bị tổn thất lớn nhất rồi.
- Vương tộc trưởng, trong gia tộc còn việc tại hạ đi trước.
Tộc trưởng gia tộc Mã thị đứng dậy chắp tay, cũng không đợi Vương Lan giữ lại lập tức rời khỏi.
- Vương tộc trưởng, trong nhà tại hạ cũng có việc cần xử lý, cáo từ.
- Vương tộc trưởng, ...
Trong chốc lát đại sảnh đang huyên náo lập tức vắng ngắt, chỉ còn lại một mình Vương Lan. Triệu Kỳ đã tắc tội toàn bộ thế gia Kinh Châu, nhưng Vương Lan không chỉ đắc tội với toàn bộ thế gia Kinh Châu, mà còn đắc tội với Lưu Kỳ.
Nhìn đại sảnh vắng ngắt, Vương Lan mặt xám xịt, thần sắc mất tinh thần. Gia tộc Vương thị sở dĩ có thể sống yên ở Kinh Châu chính là dựa vào nghề chế tạo binh khí, hiện tại đã mất đi, gia tộc Vương thị bị sụp đổ không còn xa nữa. Dù có Vương Xán và Vương Uy vẫn quyền cao chức trọng ở Kinh Châu, nhưng hai người này đã sớm bị gia tộc xa lánh, sao có thể trợ giúp y chứ.
- Đi thôi.
Nhìn quản gia bên cạnh, Vương Lan cười khổ, lúc này xử trí quản gia thì còn tác dụng gì, bản thân y còn tự khó bảo toàn nữa là.
------------------
- Triệu tộc trưởng, Châu Mục đại nhân cho mời!
Triệu Kỳ vừa ra khỏi Tụ Phúc lầu, bắt gặp một binh lính mặc khôi giáp tiến lên chắp tay nói.
- Cái gì? Đại công tử muốn gặp ta?
Triệu Kỳ ngạc nhiên hỏi sĩ tốt trước mặt. Vào lúc này Đại công tử muốn gặp y chẳng phải là đẩy y về hướng hố lửa hay sao. Nhìn biểu hiện các gia chủ thế gia từ sau đi ra, Triệu Kỳ cười khổ. Lần này y có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch rồi.
- Triệu Tộc trưởng mau mau đi thôi, châu Mục đại nhân còn đang chờ đấy?
Thấy Triệu Kỳ do dự không quyết định, sĩ tốt giục lên.
- Đi nào.
Triệu Kỳ lắc đầu một cái, vào lúc này cũng chỉ có thể đi một bước xem từng bước vậy.
Trèo lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn, không lâu sau đã đến phủ Lưu Kỳ. Dưới sự chỉ dẫn của hộ vệ đi thẳng tới thư phòng Lưu Kỳ.
- Khởi bẩm Chủ Công, Triệu Tộc trưởng đến rồi.
- Cho hắn vào.
Một giọng nói trong trẻo vọng ra.
Triệu Kỳ hít một hơi thật sâu đẩy cửa đi vào, ngay sau đó ngây ra tại chỗ, trong thư phòng thậm chí có hai người, hơn nữa một người trong đó y còn cực kỳ quen thuộc, chính là Tộc trưởng Trần Hiên của gia tộc Trần thị Giang Hạ.
- Triệu Tộc trưởng đã lâu không gặp.
Nhìn thấy Triệu Kỳ, Trần Hiên không có chút bất ngờ chắp chắp tay xem như là hành lễ.
Triệu Kỳ đang muốn đáp lễ đã thấy Trần Hiên chỉ chỉ Lưu Kỳ nói:
- Đây là châu Mục đại nhân, Triệu Tộc trưởng mau hành lễ đi.
Lúc này Triệu Kỳ mới tỉnh ngộ vội vàng tiến lên hành lễ nói:
- Ra mắt Châu Mục đại nhân.
Lưu Kỳ gật đầu ra hiệu Triệu Kỳ ngồi đối diện Trần Hiên, trong lòng đối với Triệu Kỳ cũng rất hiếu kỳ, gia tộc Triệu thị vốn là một gia tộc nhỏ bé nhưng lại có thể từ trong tay Triệu Kỳ mà phát triển tới nay, đã nói rõ Triệu Kỳ có bản lĩnh bất phàm. Giờ hắn thiếu hụt chính là tầm mắt, không đến Tương Dương, căn bản cũng không biết cách cục của toàn bộ thế gia Kinh Châu. Trần Hiên gia tộc Trần thị có thể nhìn rõ thế cục, cũng chính y chống đỡ gia tộc Trần thị khống chế vận chuyển muốn tại Kinh Châu.
- Hôm nay tìm ngươi hai vị tới đây chủ yếu là vì một chuyện, đó chính là bây giờ toàn bộ Kinh Châu tuy rằng giàu có nhưng không thể lâu dài, dựa vào chút thuế từ bách tính vẫn chưa đủ để cung cấp cho mấy chục vạn đại quân Kinh Châu chinh chiến. Gia tộc Trần thị cùng gia tộc Triệu thị mặc dù không phải đại tộc gì ở Kinh Châu, nhưng cũng bởi vì thế mới có thể thấy được tài năng của hai ngươi.
Lưu Kỳ nhìn hai người. Hai người này đều là cực kỳ giỏi về kinh doanh, nhưng muốn trở thành thế gia hàng đầu chỉ dựa vào kinh doanh là không được, còn phải xem gốc gác. Thế gia tầng trung như Trần thị, Triệu thị chẳng qua mới phát triển chưa được mười năm, vẫn chỉ là thế gia nhỏ bé thực lực yếu kém mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận