Tam Quốc Tranh Phong

Chương 20

Giống như Lưu Tông, Thái phu nhân lúc này sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Lưu Kỳ lại giống như muốn đâm thủng hắn.
Trong mắt Y Tịch tràn ngập vui sướng, liên tiếp mời thanh niên bên cạnh uống rượu, ánh mắt thanh niên bên cạnh Y Tịch nhìn về phía Lưu Kỳ lại càng thêm hiếu kỳ.
Vẻ mặt Khoái Việt vô cùng bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt giống như không có chuyện gì xảy ra. Thái Mạo cúi đầu uống rượu, xem như chuyện này không có gì khiến mình bận tâm.
Lễ vật của Lưu Kỳ chỉ là một khúc nhạc đệm, tiếp đến từng quan viên lớn nhỏ dâng tặng lễ vật và báo cáo với lễ quan.
Đợi sau khi lễ quan báo cáo toàn bộ danh tính người tặng lễ vật, Lưu Biểu bưng chén rượu đứng lên.
Mọi người thấy Lưu Biểu đứng lên đều ngừng nói chuyện nhìn về phía Lưu Biểu.
- Hôm nay, là ngày mừng thọ Cảnh Thăng đã làm phiền các vị đến mừng thọ Cảnh Thăng. Cảnh Thăng cảm tạ. Cảnh Thăng xin mời mọi người một ly, hết chén này mọi người hãy thoải mái chè chén.
Lưu Biểu giơ chén rượu lên, gửi lời hỏi thăm đối với mọi người.
Mọi người đứng ở khá xa vội giơ chén rượu lên cùng Lưu Biểu, sau đó đều uống một hơi cạn sạch.
Sau khi Lưu Biểu ngồi xuống, mọi người bắt đầu mời nhau uống rượu, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, đều muốn nhân cơ hội này tạo quan hệ tốt với cấp trên và đồng nghiệp, để tương lai có thể thăng chức nhanh hơn một bước.
Bàng Đức Công xuất thân Bàng Thị, có thể nói là người đứng đầu Bàng Thị, y học thức uyên bác, thanh danh cực lớn, ở trình độ nhất định chính là đại biểu cho các gia tốc lớn. Còn hai bằng hữu Tống Trọng, Tư Mã Huy, không chỉ có thanh danh của bản thân ở bên ngoài, mà ngay cả danh tiếng của đệ tử cũng nghe thấy trong vùng Kinh Tương. Ba người này được xưng là Văn Học Kỳ Xí vùng Kinh Tương. Nếu như ai đó được bọn họ khen ngợi một câu, là có thể nổi danh vùng Kinh Tương, nếu ai đó được bọn họ coi trọng, nhân tiện thu làm đệ tử thì tiền đồ vô cùng rộng mở.
Đến chúc mừng không chỉ quan viên, còn có một số danh sĩ. Những danh sĩ này lấy Bàng Đức Công, Tống Trọng, Tư Mã Huy cầm đầu, ở một chỗ đàm luận thơ từ ca phú, kinh sử thi, và đại sự thiên hạ thời nay, có người bàn bạc xem cuối cùng ai có thể bình định thiên hạ thời nay, có người thầm suy tính sau khi trở về nên tìm ai nương tựa? Có người tranh luận Hán Thất có thể quét dọn phản loạn, thống nhất lại lần nữa hay không? Bình thường quần ba tụ năm trắng đêm trò chuyện với nhau, hôm nay đám quan viên lớn nhỏ thành Tương Dương được đứng cùng ba người Bàng Đức Công, Tống Trọng, Tư Mã Huy, nếu được ba người bọn họ khe ngợi vài câu là có thể dương danh thiên hạ, bởi vậy đều tận tình biểu đạt ý nghĩ của mình.
Văn nhân coi trọng nhất cái gì, coi trọng nhất đó chính là thanh danh, có thể không cần tính mạng nhưng không thể không cần thanh danh.
Y Tịch kéo theo Lưu Kỳ, giới thiệu cho hắn một số quan viên quan trọng trong thành Tương Dương, sau đó mới kéo hắn đến bái phỏng đám người Tư Mã Huy.
Y Tịch vốn là danh sĩ Kinh Châu tự nhiên quen biết bọn họ, điều khiến Lưu Kỳ nghi hoặc chính là thanh niên bên cạnh Y Tịch giờ đã không biết đi đâu rồi.
Tư Mã Huy, Tống Trọng, Bàng Đức Công, tục xưng là tam hữu, ba người thường xuyên cùng nhau du sơn ngoạn thủy, đàm luận thời sự. Người bên ngoài nhìn bọn họ xem như hình với bóng, vì thế xưng bọn họ là tam hữu.
- Cơ Bá gần đây thực sự thanh nhàn.
Tư Mã Huy thấy Y Tịch dẫn theo Lưu Kỳ tới chỗ bọn họ, liền nói.
- Đâu có đâu có, dù thanh nhàn cũng không thể sánh bằng ba vị, ta thực ra hi vọng giống như ba vị cả ngày gửi gắm tình cảm vào non nước, nhàn rỗi thì thu nhận vài gã đệ tử, thưởng thức trà, uống rượu, đọc sách. Không có việc gì thì ra ngoài gặp bằng hữu tán chuyện phiếm, tiêu diêu tự tại biết bao. Đáng tiếc ta không có phúc phận đó, từ nhỏ đã phải lao lực mệt mỏi.
Y Tịch cảm thán nói.
- Thôi, thôi, hai người vừa mới gặp mặt là thổi phồng lẫn nhau rồi.
Bàng Đức Công ở bên nói xong, liền nói với Tư Mã Huy:
- Nhìn huynh lớn hơn người ta mười tuổi, còn không biết xấu hổ đùa giỡn với y.
- Lời này không đúng, học vấn của Cơ Bá thế nào, không cần ta nói cũng biết. Việc này sao có thể dùng tuổi để phân chia, có phải huynh ghen tị với chúng ta không?
Tư Mã Huy phản bác nói.
- Ha ha, các huynh vì sao âm ĩ như vậy, không sợ người ta chê cười sao?
Tống Trong ở bên thấy mấy người tranh cãi ầm ĩ, liền cười nói.
- Ai dám cười chúng ta?
Bàng Đức Công nói. Vừa mới nói xong liền thấy Lưu Kỳ ở bên cười. Sắc mặt lập tức âm trầm nói:
- Tiểu oa nhi ngươi, ở bên nghe lén chuyện người khác, thực sự không có lễ phép.
- Bàng lão đầu lại bắt đầu giáo huấn người, hắn chính là ta dẫn tới, cũng không phải để Bàng lão đầu ức hiếp.
Y Tịch thấy Bàng Đức Công lan tràn chiến hỏa lên người Lưu Kỳ, lúc này nói.
Ba người Hoàng Thừa Ngạn, Tống Trọng, Tư Mã Huy thấy Y Tịch bảo vệ Lưu Kỳ như vậy không khỏi chuyển ánh mắt nhìn về phía Lưu Kỳ, hy vọng nhận ra điểm gì đó trên người hắn. Vừa nãy bọn họ cũng nghe Lưu Kỳ giải thích luận ngữ, cảm thấy Lưu Kỳ giải thích có vẻ thực sự mới mẻ độc đáo.
Lưu Kỳ thấy ba người nhìn về phía chính mình, liền từng bước tiến lên khom người nói:
- Đệ tử Lưu Kỳ bái kiến ba vị tiên sinh.
Ba người mới nhớ tới người vừa nãy mang cái bàn tới, ba người ở xa nhìn lại nên không nhìn rõ Lưu Kỳ, mà chỉ cảm thấy chiếc bàn kia thực sự thú vị, trở về cũng phải sai người làm một bộ mới được.
- Hóa ra là đại công tử, không biết đại công tử tìm ba vị lão nhân chúng ta có chuyện gì?
Tư Mã Huy hỏi.
- Nghe nói môn họ của ba vị tiên sinh có mấy vị hiền tài, vẫn vô duyên khong gặp, may mắn hôm nay gặp ba vị ở đây, cũng hy vọng các vị có thể dẫn đủ đệ tử tới đây.
Lưu Kỳ nói xong, sắc mặt tràn đầy vẻ mong chờ nhìn ba người. Lưu Kỳ vốn là người không giỏi xã giao, hôm nay nếu không phải Y Tịch cương quyết lôi kéo hắn, hắn cũng không có đi ra mắt đám quan viên kia, nhưng trước mặt ba người thì hoàn toàn khác, không những bọn họ một thân học thức uyên thâm, mà ở Kinh Tương cũng có uy danh cực cao. Huống hồ Lưu Kỳ còn muốn mời chào mấy đệ tử của bọn họ. Bởi vậy Lưu Kỳ lần này chủ động tiến đến bái phỏng.
- Oh, chúng ta có rất nhiều đệ tử, không biết đại công tử muốn gặp vị nào?
Bàng Đức Công hỏi.
- Chính là Gia Cát Lượng, Bàng Thống, Thạch Đào, Thôi Chấn Bình, Mạnh Kiến, Lý Nhân, Duẫn Mặc.
Lưu Kỳ nói xong nhìn thẳng vào ba người.
Sắc mặt ba người biến đổi lớn, ánh mắt ba người liếc nhìn nhau đều toát lên vẻ khiếp sợ. Khiếp sợ bởi năng lực của những người kia. Bọn họ biết rất rõ ràng, Gia Cát Lượng được xưng là Ngọa Long, Bàng Thống xưng là Phượng Sồ, bọn họ đều tán thành hai người này có tài năng thống nhất thiên hạ, còn Thạch Đào, Thôi Châu Bình, Mạnh Kiến cả ngày đều bàn luận đại sự thiên hạ với Gia Cát Lượng. Tục ngữ nói " Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh ". Nếu không có thực học làm sao có thể qua lại với Ngọa Long, Phượng Sồ. Lý Nhân, Duẫn Mặc là môn sinh Tống Trọng tâm đắc nhất, Tống Trọng và Bàng Đức Công, Tư Mã Huy là những văn sĩ nổi danh, môn sinh tâm đắc của y tuy không bằng Ngọa Long, Phượng Sồ, nhưng không hề thua kém đám người Thạch Đào, Mạnh Kiến. Hiện tại Lưu Kỳ lại muốn cùng lúc thu nhận mấy người vào trướng, có thể thấy được dã tâm của hắn cực lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận