Tam Quốc Tranh Phong

Chương 487

Gia Cát Lượng lắc đầu:
- Nhưng con đường này thật sự là quá nhỏ, bất lợi cho đại quân đi qua.
- Quân sư, ta thấy không bằng tìm một người địa phương quen thuộc đường xa dẫn đi, đại quân cứ thế này đi nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện sai lầm.
Bên kia, Hoàng Trung cũng sắc mặt ngưng trọng nói.
- Ừ, đến phía trước nhìn kỹ hãy nói, cũng không biết thái độ Huyện Uý Tuyên Án như thế nào. Nếu mấy huyện phía trước còn lạnh nhạt như vậy, chỉ sợ ta cũng chỉ có thể tiếp tục đi như này thôi.
Gia Cát Lượng thở dài, tiến vào Ích Châu lâu thư vậy, ngoại trừ Thái Thú quận Ba Đông cho họ lương thảo vài ngày ra thì thái độ các Huyện Uý các huyện khác đều lạnh nhạt, chẳng quan tâm đối với bọn họ.
- Quân sư, vừa mới tiến vào Ích Châu đã gặp nhiều chuyện như vậy, nếu đại quân tiến vào cảnh nội Ích Châu mà lạc đường vậy thì nguy rồi. Tuy rằng lần này đại quân chuẩn bị lương thảo cực kỳ đầy đủ, nhưng cũng chịu không được sức ép vài ngày.
Vẻ mặt Triệu Vân đau khổ, bất đắc dĩ cực kỳ.
Đúng lúc này một gã hộ vệ hơn phân nửa là người của đại quân phía trước, bị vài tên Phi Long Vệ ngăn lại.
- Ta tới gặp quân sư Gia Cát, các ngươi đem vật này giao cho ngài ấy.
Dưới sự giám thị của vài tên Phi Long Vệ, hộ vệ Lăng Nhiên lấy từ trong ngực ra một tấm vải gấm đưa cho tên tiểu tướng cầm đầu Phi Long Vệ.
- Sao lại thế này?
Còn không đợi mấy người có hành động gì, Viên Triệu liền thúc ngựa đi tới, nếu không phải đường nơi này to hơn một chút, chỉ sợ đều không có chỗ cho hắn cưỡi ngựa.
- Tướng quân, người này nói là đến muốn gặp quân sư, còn để mạt tướng giao vật này cho quân sư.
- Đưa cho ta.
Triệu Vân tiếp nhận tấm vải, quay đầu ngựa đi tới trước mặt Gia Cát Lượng.
- Ừ?
Mở tấm vải nhìn thoáng qua, sắc mặt Gia Cát Lượng tái mét, vội thúc ngựa tới trước tên hộ vệ kia.
- Ngươi là từ Thành Đô chạy tới nơi này à?
Gia Cát Lượng sắc mặt ngưng trọng nói.
- Ba ngày trước tiểu nhân rời khỏi Thành Đô, ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, đi chết ba con ngựa mới tới được nơi này.
Hộ vệ cười khổ một tiếng nói.
Gia Cát Lượng nhìn lại, chỉ thấy tuy hộ vệ này còn đứng ở nơi đó, nhưng hai chân của hắn không ngừng run lên, mắt đỏ ngầu, sắc mặt tím lại quần áo xộc xệch, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
- Dìu hắn đi xuống nghỉ ngơi.
Gia Cát Lượng phân phó với mấy tên Phi Long Vệ xung quanh.
- Chậm đã, đại nhân nhà ta còn có một vật muốn giao cho quân sư.
Nói xong hộ vệ lại xé rách quần áo đang dán chặt trên người, chỉ thấy lẫn trong đám quần áo là một tấm vải, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mồ hôi trên tấm vải.
Gật gật đầu, Gia Cát Lượng cầm tấm vải nhìn thoáng qua, đồng tử co rút nhưng lập tức lại khôi phục lại bình thường nhìn thoáng qua hộ vệ, phất tay cho người đỡ hắn đi nghỉ ngơi.
- Quân sư?
Đợi cho mọi người rời khỏi Triệu Vân và Hoàng Trung tiến lên trước hỏi.
- Ừ, Tử Kiều truyền tin không có việc gì, nói Ích Châu Lưu Chương và Tào Tháo đã âm thầm thỏa thuận, muốn đuổi chúng ta ra khỏi Ích Châu, ngăn cản chủ công đánh chiếm Hán Trung, hiện giờ mệnh lệnh đã sắp truyền tới tất cả các nơi ở Ích Châu rồi.
Gia Cát Lượng lắc đầu nói.
- Hả.
Triệu Vân và Hoàng Trung kinh hãi kêu lên, vẻ mặt tức giận.
- Không ngờ Lưu Chương đứng đầu Ích Châu cũng là kẻ bội bạc, thật sự là đáng giận.
Triệu Vân hai mắt đỏ bừng, nếu Lưu Chương ở trong này, chỉ sợ gã sẽ không chút do dự đem Lưu Chương chém thành hai mảnh.
Bọn họ cũng biết tầm quan trọng của Hán Trung với Kinh Châu, Dương Bình quan, Bách Lao quan, thành Nam Trịnh đều là thành trì kiên cố, phòng giữ nghiêm mật, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, nằm ở thế hỗ trợ lẫn nhau được. Hai vạn binh mã Lưu Kỳ mặc kệ là tấn công thành trì của ai, đều lọt vào giáp công của ha thành trì. Nếu có bọn họ kiềm chế, Lưu Kỳ muốn đánh bại Hán Trung có thể sẽ rất khó khăn, hơn nữa lần này đem bố cục Kinh Châu làm rối loạn.
- Không có gì, vốn dĩ còn chưa có cớ thích hợp để động thủ với Ích Châu, ngược lại lần này Lưu Chương tự mình đưa tới cửa. Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn nhất chúng ta phải đuổi tới Kiếm Các, chỉ cần lấy được Kiếm Các mặc kệ Ích Châu làm loạn đến mức nào cũng không còn quan trọng. Lúc này mệnh lệnh của Lưu Chương truyền đi đã được ba ngày, Kiếm Các và những nơi khác còn chưa nhận được tin tức, nhất định phải đuổi tới Kiếm Các trước khi tướng trấn thủ Kiếm Các nhận được tin tức, thuận lợi khống chế Kiếm Các.
Gia Cát Lượng lạnh lùng nói. Lúc này y không còn thời gian để trì hoãn nữa, bèn sai người lấy bút mực, khoanh vài vòng lên tấm vải sau đó buộc lại, ngay sau đó đem tấm vải đưa cho Triệu Vân.
- Đây là bản đồ Ích Châu do Tử Kiều vẽ, Tử Long dẫn dắt hai ngàn binh mã đi tới Kiếm Các trước, nhất định đến Kiếm Các trước khi mệnh lệnh của Lưu Chương truyền đến. Tử Kiều ở Thành Đô cũng đã làm trì hoãn mệnh lệnh của Lưu Chương tới Kiếm Các, lại có đại quân ở nơi này dời đi tầm mắt của Ích Châu, ta nghĩ ngươi có thể thành công đuổi tới Kiếm Các. Tuy nhiên điều quan trọng nhất là phải bảo vệ cho Kiếm Các, Kiếm Các tuy chỉ là một quan ải nhưng vạn người không qua được, nhưng dù sao ngươi cũng chỉ có hai ngàn người, nhất định phải chuẩn bị nhiều tên để phòng trừ bất trắc.
Đầu tiên Triệu Vân ngẩn ra sau đó lập tức tỉnh ngộ, trịnh trọng nhận tấm vải từ tay Gia Cát Lượng, chắp tay nói:
- Quân sư yên tâm, đại quân đi đến Kiếm Các trước, Kiếm Các sẽ không mất.
Nói xong cũng không trì hoãn, quay đầu ngựa quát lớn với Phi Long Vệ phía sau:
- Phi Long Vệ đi theo ta.
Lập tức nhiều đội Phi Long Vệ theo sát Triệu Vân chạy đi, chỉ một lát liền biến mất không thấy.
- Quân sư, chúng ta thì sao?
Lúc này, Hoàng Trung cũng biết tình cảnh đại quân Cực Kỳ gian nan.
- Không sao cả, đại quân cứ đi như thường lệ, tuy nhiên tốc độ phải nhanh hơn một chút. Truyền lệnh đại quân nói Tử Long đi tìm kiếm lương thảo rồi, để binh sĩ không cần lo lắng.
Gia Cát Lượng khoát tay, sắc mặt như thường nói.
- Tuân lệnh.
Trong lòng Hoàng Trung chấn động, biết Gia Cát Lượng lo lắng trong quân doanh có thám tử của Ích Châu và Tào Tháo.
Đợi cho Hoàng Trung rời khỏi, Gia Cát Lượng mới đem bản đồ tạm thời chế trong tay mở ra, cau mày trầm tư, thời gian vừa rồi gấp gáp y cũng chỉ vẽ đại khái, nếu tìm không thấy người địa phương dẫn đường, đại quân vẫn có khả năng lạc đường.
- Xem ra phải tìm người dẫn đường cho đại quân rồi, cũng không biết phụ cận huyện Tuyên Hán có người quen thuộc tình huống Ích Châu hay không.
Gia Cát Lượng đưa mắt nhìn về phía trước, dưới trướng mỗi chư hầu cũng phải có mấy người không được trọng dụng, người như vậy thật thích hợp làm người dẫn đường.
- Trần Quần là người hiểu rõ tình thế, không ngờ lúc này lại khuyên Lưu Chương đổi ý.
Nếu Trần Quân tới Ích Châu trễ vài ngày, đợi cho thời điểm đại quân tới Kiếm Các đánh Hán Trung, Lưu Chương đổi ý vừa có thể đảm bảo kế hoạch Kinh Châu sẽ không bị phá hư, lại có thể để cho Kinh Châu có cớ tấn công Ích Châu, như vậy mới là vẹn cả đôi đường, đáng tiếc lần này Trần Quần nắm bắt thời cơ vừa đúng, hơn nữa dường như hắn dã nhìn ra được ý đồ của Kinh Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận