Tam Quốc Tranh Phong

Chương 225

- Bây giờ tỷ tỷ đi gặp Chủ công, ý nói để ta hồi phủ xem sao, nếu hắn thật sự quyết định loại bỏ bộ tộc Thái Thị, ta đây đã sớm chuẩn bị sẵn sang.
Thái Mạo nhìn Thái phu nhân nói.
- Vừa nãy ta đi gặp hắn, liền bị hắn đuổi ra ngoài, hiện tại không biết có gặp được không.
Thái phu nhân chua xót nói.
- Tỷ tỷ thử xem.
Thái Mạo không cam lòng, khuyên nhủ.
- Được!
Thái phu nhân do dự chút rồi gật đầu nói. Hiện tại không chỉ liên quan đến an nguy của Thái Thị, nàng không thể không thử lần nữa.
Nhìn thấy Thái phu nhân đi rồi, Thái Mạo đi tới đi lui trong hoa viên, không ngừng ngẩng đầu nhìn hướng cửa, trong lòng có chút lo lắng Lưu Biểu sẽ không dễ dàng tha cho bộ tộc Thái Thị.
Không bao lâu Thái phu nhân đã quay lại, Thái Mạo nhìn thấy Thái phu nhân bước lên trước hỏi:
- Thế nào?
- Đây là thủ lệnh, ngươi có thể hồi phủ.
Nói xong Thái phu nhân lôi ra một thẻ tre giao cho Thái Mạo.
Thái Mạo nhận thẻ tre, ngạc nhiên:
- Nói vậy, Chủ công không muốn đối phó với bộ tộc Thái Thị?
- Hắn không muốn, chỉ là hắn muốn nhi tử bảo bối hả giận thôi.
Thái phu nhân âm trầm nói. Vừa nãy nàng gặp Lưu Biểu, thái độ hiện giờ và trước kia của Lưu Biểu khác quá, thậm chí nàng còn nhắc tới chuyện Lưu Tông bị bệnh mà Lưu Biểu cũng không phản ứng.
- Tỷ tỷ, chờ việc này qua, sợ trong thời gian ngắn bộ tộc Thái Thị ta không thể ra tay với Lưu Kỳ, chờ đến lúc đó tỷ tỷ phải hết sức nhẫn nại.
Thái Mạo nhìn Thái phu nhân âm trầm, khuyên nhủ.
- Cái gì? Thằng súc sinh đó thực lực như thế nào, đệ hẳn là đã biết, nếu chờ them chút nữa, ta sợ đến lúc đó không làm gì được hắn rồi.
Thái phu nhân cả kinh nói.
- Tỷ tỷ yên tâm, lần này trở về ta sẽ sai người liên lạc với Tào công, đến lúc đó để cho Tào công đối phó với hắn.
Thái Mạo cười nói.
- Cái gì? Đệ muốn phản bội Kinh Châu? Không được, nếu để cho Tào Tháo đối phó với Lưu Kỳ, chỉ sợ là dẫn sói vào nhà, thế lực của hắn còn mạnh hơn Kinh Châu, đến lúc đó hắn nhân cơ hội chiếm Kinh Châu, vậy Tông nhi phải làm sao?
Thái phu nhân lắc đầu nói.
- Tỷ tỷ yên tâm, ta đây chỉ là mượn đao giết người, chờ hắn đối phó với Lưu Kỳ xong cũng đồng thời loại bỏ hắn.
Nhìn thấy Thái phu nhân như vậy, Thái Mạo chỉ có thể lấp liếm nói.
- Đệ chắc chắn có thể loại bỏ được thế lực của hắn.
Thái phu nhân nghi hoặc nhìn Thái Mạo.
- Tỷ tỷ yên tâm, đây là Kinh Châu, đối với Tào Tháo không có thiện cảm gì, nếu con trưởng của Lưu Biểu bị giết, người Kinh Châu đương nhiên sẽ muốn giết hắn.
Thái Mạo khuyên nhủ.
- Vậy phải cẩn thận đấy.
Thái phu nhân nói.
- Ừ.
Thái Mạo gật đầu, cầm thủ lệnh của Lưu Biểu rời phủ.
Lúc bọn người Thái Mạo rời phủ, trong phủ mấy người Hoàng Thừa Ngạn cũng được Lưu Biểu cho phép xuất phủ, mấy người nghe thấy Lưu Biểu cho phép họ xuất phủ thì đều thở phào nhẹ nhõm, biết rõ hiện tại Lưu Biểu sẽ không trở mặt với bộ tộc Thái Thị, nếu giờ thật sự trở mặt với bộ tộc Thái Thị, cũng khó bảo toàn được Kinh Châu.
Cùng lúc đó, Lưu Kỳ ở trong phủ cũng nhận được lệnh của Lưu Biểu. Đối với lệnh của Lưu Biểu, Lưu Kỳ có chút kinh ngạc. Hắn cố ý rời phủ Châu Mục lúc đó chính là muốn thử Lưu Biểu liệu có ra tay vì hắn không, không ngờ Lưu Biểu không chỉ ra mặt vì hắn mà còn đem việc này giao cho hắn xử lý, lại giao cả Phi Hổ Quân cho hắn chỉ huy, mặc dù là chỉ huy tạm thời nhưng nắm Phi Hổ Quân cũng là một chuyện kinh ngạc.
- Chủ công, cuối cùng bây giờ cũng có thể báo thù.
Nhận được mệnh lệnh, Cam Ninh, Vương Nghị rất hưng phấn.
- Không được cao hứng quá sớm, lần này Vương lão tướng quân cũng sẽ đến, chúng ta không thể quá xúc động.
Lưu Kỳ lắc đầu, trong nội tâm nghĩ phải lợi dụng cơ hội lần này để đả kích Thái Thị thế nào.
Không thể động vào bộ tộc thái Thị, vậy hắn sẽ dùng thế lực trong tay để loại bỏ Hắc Y vệ của bộ tộc Thái Thị. Mặc dù là Thái Mạo ra mặt cũng không bảo vệ được, Hắc Y vệ năm lần bảy lượt ám sát hắn, lần này còn khiến cả Lưu Tu bị thương, Lưu Kỳ cũng sớm muốn loại bỏ bọn họ, mặc dù không có mệnh lệnh của Lưu Biểu thì Lưu Kỳ cũng sẽ làm vậy.
- Chủ công, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Mã Trung tiến lên hỏi.
- Đương nhiên là, giết!
Nói ra chữ giết kia, khí thế của Lưu Kỳ cũng thay đổi, vừa rồi còn tao nhã giờ đây đã trở nên sát khí rét lạnh.
- Đương nhiên là, giết!
- Xin Chủ công hạ lệnh!
Cam Ninh, Vương Nghị, còn có Mã Trung lập tức trở nên sôi máu, lần này Lưu Kỳ thực sự tức giận rồi.
- Hưng Bá (tên chữ của Cam Ninh), hành tung của Hắc Y Vệ ngươi đã tra được chưa?
Vừa về đến Tương Dương, Lưu Kỳ ra lệnh cho Cam Ninh truy tìm hành tung của Hắc Y Vệ, chuẩn bị loại bỏ Hắc Y Vệ, không ngờ Hắc Y Vệ lại động thủ trước.
- Khởi bẩm Chủ công, đã tìm được nơi ở của Hắc Y Vệ, ngay tại trong thành Tương Dương.
Cam Ninh cúi người đáp.
- Vương Tướng quân, phái người báo cho Vương lão tướng quân biết, ta đã tra ra tung tích của hung thủ, hy vọng ông ấy có thể hiệp trợ. Hung thủ người đông thế mạnh, ta cần hai ngàn Phi Hổ Quân.
Lưu Kỳ nói với Vương Nghị.
- Đại công tử, chuyện này tôi sẽ tự mình đi, chắc chắn sẽ điều được hai ngàn Phi Hổ Quân.
Ngay lập tức Vương Nghị nói. Nói xong chắp tay với Lưu Kỳ đi về phía phủ Châu Mục.
- Hưng Bá, nơi ở của Hắc Y Vệ nhất định phải canh giữ chặt, lần này không thể bỏ qua người nào.
Lưu Kỳ dặn dò Cam Ninh.
- Chủ công yên tâm, xung quanh chỗ của Hắc Y Vệ thuôc hạ đã bố trí trinh sát, bất kể Hắc Y Vệ có biến động nhỏ đều được bẩm báo lại.
Cam Ninh chắp tay nói.
- Chính Bình, đi theo ta.
Lưu Kỳ phất tay ý Cam Ninh lui ra, mang Mã Trung vào thư phòng, sau đó Mã Trung vào đã dẫn Cẩm Y Vệ lặng lẽ rời đi.
Trong viện, Hoa Đà mệt mỏi đi ra, sau khi được thị nữ đưa cho khăn lau mặt, Hoa Đà mới mở miệng nói:
- May mắn không làm nhục mệnh.
- Ha ha, đa tạ thần y.
Sắc mặt Lưu Kỳ vui mừng, nhìn Hoa Đà nói :
- Không biết bây giờ Tam đệ thế nào?
- Thương thế của Tam công tử đã ổn định lại, độc tố trong cơ thể cũng đã được khống chế, đã bài tiết ra một số độc tố, mấy ngày nay tiếp tục điều trị là có thể khỏi hẳn.
Hoa Đà có chút mệt mỏi, nói.
- Chương bá, ông hãy sắp xếp chỗ nghỉ cho thần y.
Lưu Kỳ quay đầu nói với Chương bá.
- Đại công tử yên tâm, đương nhiên sẽ không thất lễ với thần y.
Chương bá nói xong liền tự mình sắp xếp việc thần y.
- Không cần, nghe nói quý phủ còn có một người bệnh, hay là chữa bệnh trước rồi nói sau.
Hoa Đà khoát tay nói.
- Chuyện này…
Chương bá có chút do dự.
- Yên tâm, bệnh tình của người kia đã được khống chế, mấy ngày nay không sao, thần y vẫn nên nghỉ ngơi trước, chờ lúc khỏe lại rồi chữa trị cũng không chậm.
Lưu Kỳ khuyên nhủ.
- Không được, điều trị sớm một chút, thì thành công nhiều hơn, điều trị lại càng dễ hơn.
Lúc này Hoa Đà phản đối nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận