Tam Quốc Tranh Phong

Chương 627

Sau nửa canh giờ chiến đấu kịch liệt, gần vạn Hổ báo kỵ giờ chỉ còn lại chưa tới bốn ngàn người, năm ngàn người còn lại tiền hậu giáo kích không thể trốn thoát.
Ầm!
Cự mã trận ngăn cản Hổ báo kỵ tiến công cuối cùng cũng bị phá hủy, cự mã mang tới sau này căn bản cũng không cố định nên dưới sự tấn công của Hổ báo kỵ cũng không kiên trì được lâu đã bị hủy.
- Giết!
Sau khi trận cự mã bị phá hủy, Tào Hồng nổi giận gầm lên, lính Hổ báo kỵ còn lại giống như ngựa hoang được tháo cương gào thét vọt về phía binh lính Kinh Châu.
- Bắn tên!
CHÍU...U...U!... ... ...
Dày đặc mưa tên được bắn ra liền lấy đi tính mạng của mấy trăm lính Hổ báo kỵ, nhưng vẫn không ngăn cản được sự tấn công của Hổ báo kỵ. Lúc này Hổ báo kỵ tựa như không để ý tới thương vong.
Tuy dưới sự công kích của cung tên đã chết đi mấy trăm người nhưng cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.
Theo tiếng quát của Trương Cáp, từng tên lính giơ cao trường thương lên, hướng về phía Hổ báo kỵ, lực đánh của trường thương cũng không thua kém hơn cung tên, khiến cho sự tấn công của Hổ báo kỵ bị đánh tan.
Trường thương được hạ xuống, đâm thủng khôi giáp, đâm thấu lưng ngựa, một con chiến mã bị chết ngay tại chỗ.
- Bắn tên.
- Quăng!
Tuy bị Hổ báo kỵ xông lên ngăn chặn nhưng Trương Cáp cũng không hề sợ hãi, vừa chỉ huy binh lính Kinh Châu lui lại vừa lợi dụng cung tên và trường thương để tiêu hao Hổ báo kỵ.
Mỗi một binh lính Kinh Châu sau khi phóng trường thương đều nhanh chóng lui lại, hai bên đường phó chỉ còn lại một khe hẹp chưa được một người đi qua mà thôi, sau khi binh lính phóng trường thương ra sau đó rời khỏi.
Mỗi một khe này đều do Trương Cáp đã tỉ mỉ bố trí, mỗi một khe đều có một đội binh lính tay cầm trường thương thủ hộ, phòng ngừa binh lính Hổ báo kỵ vứt bỏ ngựa chạy.
- Giết!
Tuy bị tên nỏ và trường thương áp chế nhưng tốc độ của Hổ báo kỵ cũng không hề chậm lại, trước có cường địch, sau có truy binh, chỉ có tiến lên mới có con đường sống. Tào Hồng cũng không dám dừng lại.
CHÍU...U...U!!
Ngay lúc Trương Cáp lệnh cho binh lính rút lui thì có một mũi tên nhọn xuyên không phóng tới. Tốc độ của mũi tên cực nhanh, so với tên nỏ nhanh hơn gấp ba lần.
Mũi tên bay về phía Tào Hồng.
- Tướng quân cẩn thận.
Tào Hồng đang xông lên, vốn không thể tránh khỏi mũi tên này, đột nhiên binh lính ở hai bên Tào Hồng tiến lên chắn trước người của Tào Hồng.
Phập!
Một âm thanh chói tai vang lên, mũi tên xuyên qua da thịt giống như xuyên qua một tờ giấy, xuyên qua trái tim của binh lính, đuôi tên không ngừng rung lên, vang vọng.
CHÍU...U...U!!"
Khi mọi người đều bị mũi tên làm cho ngây người thì lại có một mũi tên khác bắn tới, dường như là gần sát mũi tên trước.
- Đáng chết!
Tào Hồng tức giận mắng chửi, trường kiếm trong tay vung lên, muốn đánh rơi mũi tên này.
Keng!
Một tiếng chói tai vang lên, lực đạo của mũi tên này lớn kinh người, trường kiếm trong tay Tào Hồng cũng bị chấn động
Phập!
Tuy đã bị Tào Hồng đón được nhưng mũi tên vẫn bắn tới trước người Tào Hồng, mũi tên xuyên qua khôi giáp của Tào Hông, đi vào thân thể của Tào Hồng.
Toàn thân đau buốt khiến Tào Hồng xuýt nữa ngất xỉu, hít sâu một hơi, Tào Hồng nhìn về phía mũi tên chỉ thấy một thanh niên mặc áo bào màu trắng thúc ngựa đi tới, cung tên trong tay vẫn còn rung rung.
Cùng theo đó cũng là tiếng vó ngựa ầm ầm
- Phi Long Vệ.
Tào Hồng cắn răng nói, trước đó y từng chứng kiến thực lực của Phi Long Vệ, nhưng lúc đó là khi Triệu Vân ở cùng Phi Long Vệ, bọn họ cũng không quá mức chú ý tới Triệu Vân.
Y cũng từng nghe nói tới thống lĩnh Phi Long Vệ Triệu Vân là một trong những mãnh tướng hiếm có dưới trướng Lưu Kỳ, không ngờ vừa đến đã làm y bị thương nặng. Tuy dùng cung tiến đánh lén nhưng trên chiến trường vốn là người chết ta sống, điểm này Tào Hồng thấu hiểu rất rõ.
- Chẳng lẽ trời muốn ta chết!
Nhìn thấy Phi Long Vệ xuất hiện, trong lòng Tào Hồng tràn đầy đau khổ, cùng là kỵ binh, thực lực của Hổ Báo kỵ có thể là mạnh hơn Phi Long Vệ, nhưng trong một đường hẹp như vậy, hai bên không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.
Lúc này tướng lĩnh hai bên chính là mấu chốt để quyết định thắng bại, Triệu Vân vừa ra tay đã khiến y bị thương nặng, rõ ràng đã có ý muốn giết chết y.
- Giết cho ta.
Hít một hơi thật sâu, Tào Hồng lạnh giọng quát, cho dù có chết cũng phải đánh cho Phi Long Vệ bị tàn phế.
Cơ hội hôm nay y có thể chạy thoát được cực kỳ bé nhỏ, duy nguyện trước khi chết là có thể đánh tàn phé Phi Long Vệ, một trong hai đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu. Dùng cái này để làm bị thương nặng Kinh Châu.
- Giết!
Triệu Vân cưỡi ngựa như bay, đưa trường thương ra, vọt về phía Hổ báo kỵ, Phi Long Vệ ở phía sau cũng giơ trường thương lên, tiếng kêu giết rung trời.
Triệu Vân mặc áo bào trắng cực kỳ bắt mắt, phối hợp với chiến mã màu trắng tuyết càng làm cho Triệu Vân giống như một bóng trắng phóng về phía Hổ báo kỵ.
Trường thương tung bay, mười mấy tên Hổ báo kỵ xông lên đầu tiên còn chưa kịp phản ứng đã bị trường thương của Triệu Vân đâm trúng, chết tại chỗ.
Triệu Vân dũng mãnh như hổ, trong nháy mắt đã tiêu diệt mười mấy tên lính Hổ Báo kỵ, trấn áp được sự tấn công của Hổ báo kỵ, khiến cho Tào Hồng cũng căng thẳng vô cùng.
Lúc này y có thương tích trong người, căn bản không phải là đối thủ của Triệu Vân, trơ mắt nhìn Triệu Vân đánh tan thế xung phong của Hổ báo kỵ, trong lòng nặng nề vô cùng.
- Tào Hồng, để mạng lại!
Triệu Vân xông về phía Tào Hồng, nổi giận gầm lên, trường thương trong tay được vung lên, đâm thẳng vào Tào Hồng.
Mười mấy binh lính chắn ở trước mặt Tào Hồng đều bị trường thương đánh bay.
- Hừ! Nói khoác mà không biết ngượng.
Tào Hồng hừ lạnh một tiếng, đâm kiếm chặn đầu mũi thương, sau đó kêu lên một tiếng trầm đục vọt về phía Triệu Vân.
Keng keng keng... ...
Trường thương cũng nhanh như điện xà, từng chiêu trí mạng về phía đối phương, trong nhất thời hai người khó phân thắng bại.
- Phượng hoàng Thất điểm đầu!
Đang trong lúc chiến đấu kịch liệt, đột nhiên Triệu Vân ra sát chiêu, đánh bay trường kiếm trong tay Tào Hồng, ngay sau đó trường thương lập tức chạm vào cổ họng của Tào Hồng.
- Tướng quân!
- Buông tướng quân ra!
Nhìn thấy Tào Hồng bị khống chế, từng tên Hổ báo kỵ lên tiếng kinh hoảng hô lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Triệu Vân.
- Tào Hồng, ngươi có nguyện hàng không?
Triệu Vân vẫn không nhúc nhích, nhìn Tào Hồng trầm giọng nói.
- Ha ha … Hàng? Chỉ có Tào Hồng chết trận, không có Tào Hồng đầu hàng.
Tào Hồng phá lên cười, trường kiếm trong tay đánh về phía Triệu Vân, rõ ràng là bỏ mặc sống chết của bản thân.
Thấy Tào Hồng phản ứng như vậy, trong lòng Triệu Vân thở dài, trường thương trong tay đâm xuyên qua cổ họng của Tào Hồng, nhất đại danh tướng đã chết trận sa trường.
- Đưa thi thể đi!
Triệu Vân hạ lệnh với binh lính phía sau.
- Vâng.
Vài tên binh lính khiêng thi thể của Tào Hồng đi.
Dường như quân tiên phong của Hổ báo kỵ cũng sợ hãi nếu tiếp tục chiến đấu sẽ làm tổn thương thi thể của Tào Hồng nên một đám lặng im không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận