Tam Quốc Tranh Phong

Chương 456

- Đại công tử, việc tàng thư là chuyện có liên quan đến hưng suy tồn vong của cả gia tộc, ta thật sự không dám quyết định, hơn nữa cho dù ta có đồng ý thì mọi người trong gia tộc cũng không đồng ý.
Mấy người nhìn nhau rồi trầm mặc, cuối cùng Bàng Đức Công thở dài nói. Bọn họ không ngờ Lưu Kỳ lại để ý tới tàng thư trong gia tộc của bọn họ, phải biết rằng càng các đại gia tộc lại càng coi trọng tàng thư, nếu không phải vạn bất đắc dĩ bọn họ sẽ không lấy ra, cho dù là cho người khác mượn cũng chỉ có thể cho mượn bản sao, còn bản gốc không ai có thể làm tổn hại.
- Kính xin Đại công tử thứ lỗi, chuyện này liên quan trọng đại, tàng thư liên quan đến truyền thừa của gia tộc, không thể không thận trọng.
Tư Mã Huy gật đầu nói.
- Ta biết sự lo lắng của các vị, cũng biết tầm quan trọng của các tàng thư đối với gia tộc, tuy nhiên thư viện có liên quan đến hưng thình tồn vong của toàn bộ Kinh Châu, không thể không sớm ngày thành lập. Hơn nữa các vị có thể để người nhà thống kê tàng thư, trong vòng ba năm chắc chắn có thể trả lại cho các vị.
Lưu Kỳ cười nói, dường như hắn đã sớm dự liệu được phản ứng của mọi người, lần trước hắn đã tìm được số lượng sách cực lớn trong gia tộc Thái thị, lúc đó hắn đã nghĩ đến việc thành lập thư viện, sách vở còn cần phải tìm kiếm thêm từ các đại gia tộc.
- Ồ, ba năm?
Mấy người Bàng Đức Công đều nhíu mày nhìn nhau, ba năm tuy không dài nhưng cũng không ngắn, trong ba năm này có bao nhiêu người trong gia tộc sẽ bị chậm trễ chuyện đọc sách? Mấy người đều cẩn thận cân nhắc, trong lòng mọi người đều hiểu tầm Quan trọng của việc thành lập thư viện đối với Kinh Châu, hơn nữa một thư viện không thể đủ thỏa mãn toàn bộ Kinh Châu, có thể nói thư viện Quan hệ tới tương lại của toàn bộ Kinh Châu.
Nếu mầy người có thể trợ giúp Lưu Kỳ thúc đẩy việc này, tương lai Kinh Châu quật khởi, Lưu Kỳ có thể lên cao thì gia tộc của bonj họ cũng có công lớn, cho dù sau này trong gia tộc có chuyện gì, Lưu Kỳ cũng nhớ tới chuyện này mà làm khó, đồng thời nếu gia tộc có bị suy bại thì Lưu Kỳ cũng không thể trơ mắt nhìn hậu nhân của bọn họ trở thành bình thường, trợ giúp Lưu Kỳ cũng chính là giúp đỡ cho chính bọn họ.
- Ta biết trong lòng các vị còn có nghi hoặc, ta có thể nói cho các vị biết trước, thư viện này có liên quan trọng đại, tương lại quan viên của Kinh Châu đều được tuyển chọn từ trong nội viện, muốn vào thư viện lại càng thông qua tầng tầng lớp lớp chọn lựa. Nếu các vị giúp Kinh Châu ta kiến thành thư viện này thì trong vòng mười năm con cháu trong gia tộc các ngươi có thể được ưu tiên tiến vào thư viện, bọn họ có thể tùy ý đọc tàng thư trong thư viện, ta nghĩ cái quyền lợi này đôi với các chư vị hẳn là đã đủ?
Lưu Kỳ nói một cách rõ ràng, thành lập thư viện không phải là một sớm một chiều, lúc đầu đệ tử hàn môn có hơi yếu thế nhưng sau một hai năm phát triển, đệ tử hàn môn sẽ cùng tiến vào thư viện cùng với con cháu bọn họ, quyền lợi này có thể nói là mở ra lối ra cho gia tộc bọn họ, trong vòng mười năm thậm chí là hai mươi năm bọn họ không cần lo lắng gia tộc sẽ bị suy sụp.
- Mười năm?
Mấy người nhìn nhau hơi động lòng, thái độ của Lưu Kỳ đã rất rõ ràng, từ nay về sau việc đề cử quan viên ở Kinh Châu thông qua sách vở sẽ bị hủy bỏ, mà căn cứ trọng yếu để bổ nhiệm quan viên Kinh Châu sẽ thông qua thư viện tuyển chọn, nói cách khác nếu con cháu trong gia tộc bọn họ muốn đảm nhiệm chức quan thì nhất định phải thông qua thư viện chọn lựa, trừ phi xuất iện tài năng kinh thiên tế thế như Gia Cát Lượng, Bàng Thống mới có thể được đặc cách trúng tuyển.
Mười năm được ưu tiên vào thư viện, có thể cam đoan gia tộc họ mười năm hưng thịnh, nếu trong gia tộc họ xuất hiện vài người hăng hái, những mầm mống này sau khi thông qua lựa chọn đảm nhiệm chức quanm đừng nói là mười năm, thậm chí là hai mươi năm, năm mươi năm gia tộc bọn họ chưa chắc đã suy bại.
Hơn nữa Lưu Kỳ đã hứa sau ba năm sẽ trả lại tàng thư cho bọn họ, tuy hiến sách ba năm nhưng con cháu bọn họ vẫn có thể vào thư viện đọc sách, tuy có hơi phiền phức nhưng cũng không có tổn thất gì.
- Không biết Đại công tử chuẩn bị giảng dạy gì? Tìm đâu lão sư cho thư viện?
Tư Mã Huy hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh không bị cám dỗ bởi điều kiện Lưu Kỳ đưa ra, hỏi sang tình huống của thư viện.
Thấy Tư Mã Huy như vậy, Lưu Kỳ âm thầm tán thưởng, những người này không vì điều kiện hậu hĩnh hắn đưa ra mà đánh mất đi lý trí, có thể thấy được mấy người họ không tầm thường. Điều kiện này tuy là hậu đãi nhưng nếu thư viện rối tinh rối mù thì chẳng phải bọn họ lấy giỏ trúc mà múc nước hay sao.
- Ha ha, thư viện đầu tiên ta nghĩ sẽ có ba người đồng thời đảm nhiệm viện trưởng, sẽ giảng dạy theo chương trình Chư tử bách gia, chỉ cần có lợi cho khắp thiên hạ thì trong thư viện đều sẽ giảng dạy: Binh gia, đạo gia, Nho gia, Mặc gia…Thư viện sẽ mời người lão sư chuyên biệt, mỗi người đều quản lý chức vụ của mình, giao lưu học tập lẫn nhau. Từ tổ tiên học nho gia là đầu tiên, tuy nhiên nho gia cũng không phát triển thêm, kém xa lúc trước, bởi vậy ta muốn mô phỏng theo cách Tắc hạ học cung năm đó, hễ là có lợi cho quốc gia đều sẽ truyền thụ.
- Tắc Hạ học cung?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, tuy cảm thấy Lưu Kỳ nói một cách phiến diện nhưng đúng là nho gia không có bước phát triển trọng đại nào, mà chư tử bách gia, mỗi người đều tự quản lý chức vụ của mình cũng khiesn mọi người cực ký tán thành.
Quat sát vẻ mặt của mọi người, Lưu Kỳ hiểu trong lòng mọi người đã đồng ý, lại mở miệng nói:
- Về phần lão sư trong thư viện ta nghĩ rằng môn hạ các vị nhân tài đông đúc, sẽ không khó tìm ra mấy người uyên bác truyền thụ chương trình học. Học thuật nho gia đang thịnh hành đương nhiên không cần lo lắng, tuy bình gia không bằng học thuật nho gia nhưng người trong thiên hạ cũng muốn học tập, ở Kinh Châu cũng không ít người đọc thuộc lòng binh pháp, cho dù không tìm ra cũng có thể để cho đám người Khổng Minh, Sĩ Nguyên kiêm nghiệm, còn đạo gia quỷ cốc không phải là học phái hiện thế, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm mà thôi.
Mấy người lại nhìn nhau, trong mắt chứa đầy ý cười, Hoàng Thừa Ngạn phá lên cười:
- Không ngờ Đại Công Tử đã tính toán chuyện này chu toàn như vậy, bọn ta đã lo lắng thừa, mấy ngày nay các gia tộc liên hợp lại ta còn lo lắng cho Đại công tử, không ngờ Đại công tử đã đã đặt tâm tư trên người ta và mấy người ở đây.
- Chẳng qua chỉ là nhãi nhép mà thôi, ở Kinh Châu ngoại trừ có vài gia tộc tiềm lực, những gia tộc khác cũng không có gì đáng để tâm. Xem ra các vị đã có quyết định.
Lưu Kỳ cười cười không để tâm nói.
- Thì ra là như vậy, không ngờ các gia tộc ở Kinh Châu đều trúng kế của đại công tử, nhưng gia tộc tự cho là đắc kế sợ rằng sau này sẽ hối hận vì việc đã gây nên hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận