Tam Quốc Tranh Phong

Chương 539

- Hả?
Giả Hủ nheo mắt lại, trong nháy mắt đã hiểu hết những chỗ then chốt trong chuyện này, cho mượn một gánh, ba năm phải trả hai gánh, sáu năm cần trả bốn gánh, sáu năm cần trả tám gánh. Mà nếu đi gửi thì mười năm chỉ được hai gánh, chênh lệch trong chuyện này là quá lớn.
- Mười ngày là quá ngắn, nếu thời gian dài hơn thì… đừng nói là mười vạn gánh, thậm chí hai mươi vạn gánh, ba mươi vạn gánh cũng có thể thu thập được.
- Một khi đã như vậy, cứ xử lý theo ý hai vị, ta sẽ âm thầm liên hệ với một số thế gia có trữ lương thảo.
Giả Hủ gật đầu nói.
…………………
Đêm hôm đó, toàn bộ các thế gia ở Tương Dương đã đồn đại Châu Mục đại nhân kiến tạo kho lúa ở Uyển Thành, nhất thời tất cả các thế gia đều chú ý việc này, lúc trước Lưu Kỳ thành lập thư viện, chiếm được ưu đãi, lần này lại kiến tạo kho lúa, các thế gia đều phái người đi tìm hiểu việc này.
- Tin tức có phải là sự thật? Châu Mục đại nhân thật sự nói thế, tồn dâng lên một, mượn một trả bảy?
- Là sự thật, thời gian gửi lương thảo là mười năm, cũng có thể cho mượn lương thảo tăng thêm gấp bẩy.
- Lợi nhuận lớn quá! Có thế gia nào bắt đầu gửi chưa?
- Hiện tại Bàng thị, Hoàng thị, Tư Mã thị và vài gia tộc lớn đã bắt đầu lấy lương thực ra gửi vào trong kho lúa rồi.
…………..
Sau khi Bàng thị, Hoàng Thị, Tư Mã thị và vài gia tộc lớn đem lương thực trong gia tộc ra gửi vào trong kho lúa thì càng ngày càng có nhiều thế gia mang lương thực tồn gửi và kho lúa mà Lưu Kỳ kiến tạo.
Trước một lợi ích lớn như vậy, không một thế gia nào thờ ơ, hơn nữa Giả Văn Hòa cũng đã tiết lộ, sau này Châu Mục đại nhân còn làm một loạt các động tác khác, tin tức này khiến các thế gia Kinh Châu dao động, thăm dò xem còn có chuyện gì.
Chỉ năm ngày, toàn bộ Kinh Châu đã có mười vạn gánh lương thảo đã được gửi vào kho lúa, thủy quân Kinh Châu ngày đêm không nghỉ vận chuyển số lương thảo này đến Uyển Thành, gần tám ngày đã vận chuyển toàn bộ mười vạn gánh lương thảo này đến Uyển Thành.
………………….
- Không ngờ Lưu Kỳ thật sự gom đủ nhiều lương thảo như vậy?
Bên trong thành Thượng Dung, Mã Siêu nhận được tin tức kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, người của chúng ta truyền tin về nói, Lưu Kỳ thu thập toàn bộ lương thực trong tay của các thế gia Kinh Châu, hiện tại đã vượt xa mười vạn gánh.
Bàng Dức cũng lộ vẻ mặt khiếp sợ nói.
Mười ngày, mười vạn gánh lương thảo, không thể không khiến người khác khiếp sợ. Tuy lương thực trong tay các thế gia khiến người khác khiếp sợ nhưng bản lĩnh của Lưu Kỳ cũng khiến người ta kinh ngạc.
- Tướng quân, chúng ta phải rút khỏi Thượng Dung?
Bàng Đức ngẫm nghĩ một chút hỏi, hiện tại Kinh Châu đã gom đủ mười vạn gánh lương thảo trong vòng mười ngày, chiếu theo ước định trước đó, bọn họ sẽ rút khỏi Thượng Dung, giao Thượng Dung cho Kinh Châu.
- Khởi bẩm tướng quân, ngoài thành phát hiện hai vạn binh mã Kinh Châu.
Đang lúc Mã Siêu đang trầm tư thì một gã tiểu tướng bước nhanh chạy vào nói.
- Cái gì?
Bàng Đức kinh ngạc lên tiếng.
Ngoài thành Thượng Dung, hai vạn binh mã Kinh Châu đã sắn sàng nghênh đón quân địch, cờ tung bay, đội ngũ nghiêm trang, nhìn qua đã có thể nhìn ra được số binh lính này đều là quân tinh nhuệ.
Người cầm đầu toàn thân mặc khôi giáp màu trắng rạng rỡ phối hợp với khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhìn từ xa khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi, tay cầm trường thương, mũi thương thỉnh thoảng phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến cho lòng người càng thêm lạnh lẽo, người đó chính là Triệu Vân.
Hắn phụng mệnh Lưu Kỳ thừa dịp Tào Nhân và Mã Siêu giao chiến đánh chiếm Thượng Dung, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy Tào Nhân lại chủ động rút khỏi Thượng Dung, binh mã Lương Châu chiếm cứ thành Thượng Dung chỉ trong một đêm, đưa ra kỳ hạn mười ngày để ngăn cản Kinh Châu. Thực ra lần trước khi Tào Nhân chủ động xuất binh ra khỏi Thượng Dung cũng là một cơ hội tốt nhưng khi đó hắn còn chưa đi tới Thượng Dung, trong lòng rất tiếc nuối, đã vậy không ngờ Mã Siêu lại ném đá xuống giếng, càng làm cho trong lòng hắn không vui.
Lúc này hắn phụng mệnh tới tiếp nhận thành Thượng Dung, một mặt là đề phòng ngừa vạn nhất, mặt khác là muốn phủ đầu binh mã Lương Châu.
Hai ngàn Phi Long Vệ, toàn thân mặt khôi giáp tay cầm trường thương ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tuy hai ngàn người này không hề có hành động nào nhưng uy thế họ toát ra còn áp lực hơn cả hai vạn binh mã Kinh Châu ở phía sau.
Trên cổng thành, Mã Siêu và Bàng Đức đang kinh hãi nhìn binh mã Kinh Châu dưới thành, hai vạn binh mã Kinh Châu này không có bất kỳ dấu hiệu nào mà lại xuất hiện ngay dưới thành Thượng Dung, thật sự khiến họ cảm thấy kinh ngạc.
Hơn nữa nhìn khí thế của hai vạn người này, hiển nhiên là không có ý tốt.
- Tướng quân?
Bàng Đức lo lắng nhìn Mã Siêu, nếu hai vạn binh mã Kinh Châu này tấn công Thượng Dung, tuy binh mã Kinh Châu không sợ nhưng cũng rất bất lợi.
- Không sao, binh mã Kinh Châu sẽ không tiến công.
Mã Siêu lắc đầu nói, nếu muốn tiến công thì binh mã Kinh Châu sẽ không ở đó đến bây giờ.
Đang lúc hai người đang nói chuyện, Triệu Vân thúc ngựa xuất trận, tay cầm trường thương chậm rãi đi tới dưới thành, ngẩng đầu nhìn lên thành nói:
- Thường Sơn Triệu Tử Long đang ở đây, Mã Mạnh Khởi đang ở đâu?
- Hử?
Mã Siêu nheo mắt nhìn chằm chằm Triệu Vân, người thanh niên này cũng trẻ tuổi giống mình, lần đầu hắn cảm thấy có áp lực, hắn đã từng nghe nói đến Triệu Vân, thống lĩnh Phi Long Vệ, do đích thân Lưu Kỳ cất nhắc, còn từng đánh bị thương mãnh tướng Hứa Chử dưới trướng Tào Tháo, được mệnh danh là mãnh tướng số một số hai Kinh Châu.
Hắn lại nhìn hai ngàn tinh kỵ cách đó không xa, Mã Siêu lập tức hiểu rõ tại sao kỵ binh dưới trướng hắn không thể so sánh được, hai ngàn người này quả nhiên là Kinh Châu Phi Long Vệ.
Mã Siêu chưa kịp phản ứng thì mấy người Bàng Đức đứng bên cạnh đã trở nên tức giận, Triệu Vân lại dám hỏi Mã Siêu đang ở đâu, giống như là quan viên hỏi công việc của cấp dưới vậy.
- Tướng quân, để mạt tướng ra khỏi thành giáo huấn hắn một trận.
Lúc này có một gã tiểu tướng đứng dậy nói.
- Các ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Nói xong hắn không để ý tới sự hổ thẹn và giận giữ của mọi người, quay người quát.
- Chuẩn bị ngựa.
Chuẩn bị ngựa? Mấy người Bàng Đức đều sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ bước nhanh về phía Mã Siêu, mặt khác cũng có hai gã tiểu tướng nhanh chóng đi chuẩn bị ngựa cho Mã Siêu.
Gần một khắc đồng hồ sau, của thành được mở rộng, Mã Siêu toàn thân mặc nhung trang cưỡi ngựa chạy ra, chỉ trong chốc lát dã tới trước mặt Triệu Vân với khí thế chưa từng có từ trước tới nay, giống như là muốn xé nát Triệu Vân.
- Hừ!
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, ngồi im, hai chân kẹp lưng ngựa, trường thương trong tay hơi nâng lên, lạnh lùng nhìn Mã Siêu.
Chiến mã dưới thân Triệu Vân thở dài, vó ngựa đào bới, chuông đồng giống như ánh mắt lạnh lùng nhìn một con ngựa khác, toàn thân ngựa rắn chắc bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra chinh chiến, cùng đối diện là một người một ngựa chạm vào nhau.
- Xoạt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận