Tam Quốc Tranh Phong

Chương 212

Mà Tình nhi thì xinh đẹp đáng yêu, có cái gì thì nói cái đó, không có sự tự ti và sợ hãi của cô gái bình thường, với lại Tình nhi ở với hắn cũng không có chút khoảng cách nào, không cần e dè chủ nhân và nô tì gì cả.
Sau khi Lưu Kỳ gặp Đại Kiều và tiểu Kiều, Đại Kiều ung dung rộng lượng, càng làm cho Lưu Kỳ vì đó mà mê muội, còn Tiểu Kiều thì mảnh mai vô lực khuôn mặt đẹp lay động lòng người, khi thì thông minh đáng yêu, ở cùng với nàng Lưu Kỳ cũng vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, tất cả những cái đó đều bị Lưu Kỳ dằn xuống tận đáy lòng, bôn ba mấy tháng, Lưu Kỳ rốt cuộc về tới Tương Dương, rốt cuộc cũng có thế lực nhất định, ít nhất cũng không cần lo lắng lúc nào cũng có thể bị giết như trước kia.
Về đến nhà đúng là Lưu Kỳ có lúc lơi lỏng, mà bình thường sự dịu dạng động lòng người của Uyển Nhi vô tình động đến dục vọng đang bị Lưu Kỳ áp chế trong lòng, giống như là thác lũ không thể nào ngăn cản.
- A.
Uyển Nhi không ngừng giãy dụa ra khỏi lồng ngực của hắn, muốn thức tỉnh Lưu Kỳ lại bị Lưu Kỳ bắt lại đôi môi đỏ mọng nên chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ, mà tiếng rên rỉ này càng giống như là độc dược kích thích tâm hỏa trong Lưu Kỳ toán loạn.
Lưu Kỳ hôn đôi môi đỏ mọng của Uyển Nhi, hai tay ôm chặt tấm thân như ngọc, nàng giãy dụa mà chẳng biết từ khi nào tay hắn đã luồn vào trong quần áo, bóng loáng như tơ lụa, đần đặn mà không ngán khiến cho Lưu Kỳ yêu thích không thể buông tay, càng không ngừng vuốt ve trên da thịt bóng loáng.
- A
Hai vú trước ngực bị nắm chặt, thân thể Uyển Nhi mềm nhũn, toàn thân lập tức không có một chút sức lực nào, mềm nhũn trong lòng ngực của Lưu Kỳ, chỉ có vài tiếng rên rỉ vô lực.
- Uhm.
Tiếng thở của Lưu Kỳ càng ngày càng mạnh, ôm Uyển Nhi càng ngày càng chặt, hận không thể đem thân thể nàng hòa làm một cùng với thân thể của mình, một cánh tay ôm mỹ nhân, một cánh tay tiến vào trong quần áo, tùy ý vuốt ve da thịt cùng hai vú cao ngất, đem hai vú nắm chặt trong tay.
- Ưhm.
Động tác Lưu Kỳ càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ của Uyển Nhi cũng càng lúc càng lớn, đôi mi thanh tú lúc thì nheo lại lúc lại giãn ra, hơi thở cũng càng ngày càng gấp, cánh tay không biết từ khi nào đã vòng qua ôm lấy cổ Lưu Kỳ, cả người giống như là đang treo trên người của Lưu Kỳ.
Hơi thởi gấp gáp, tiếng rên rỉ trong lồng ngực càng khiến cho hỏa dục trong Lưu Kỳ càng ngày càng mạnh mẽ, ôm lấy thân thể đẹp đẽ, hai bàn tay thỉnh thoảng lại khiến cho hai vú thay hình đổi dạng, tuy rằng hai vú đầy đặn cao ngất nhưng lại có chút ngây ngô theo động tác của Lưu Kỳ, tiếng rên rỉ của Uyển Nhi càng lúc càng lớn, thậm chí còn kèm theo vài tiếng đau đớn.
- Uhm
Lưu Kỳ thở hổn hển, thân thể càng ngày càng nóng, đột nhiên Lưu Kỳ rút tay ra ngoài, một tay chắn ngang ôm lấy nàng hướng về giường cách đó không xa, đặt Uyển Nhi trên giường, hai tay Uyển Nhi ôm lấy áo ngủ bằng gấm, hai mắt nhắm chặt, răng trắng tinh cắn đôi môi đỏ mọng không dám có động tác gì, hô hấp càng ngày càng mạnh.
Nhìn tấm thân đẹp đẽ trên giường, Lưu Kỳ hô hấp dồn dập, cởi quần áo của mình lên giường, đặt trên người Uyển Nhi, hơi thở của Uyển Nhi như hoa lan mang theo nhiệt khí nhè nhẹ càng khiến cho Lưu Kỳ càng khó tự kiếm chế.
Hai tay lại luồn vào trong quần áo, vuốt ve da thịt như tơ lụa, lực trên tay càng ngày càng mạnh, hai vú ngạo nghễ, mông đẫy đà, nhiệt khí Lưu Kỳ phả vào mặt Uyển Nhi, khiến cho Uyển Nhi ngượng ngùng mong đợi.
Thân thể hai người càng ngày càng nóng, giống như là hai cái lò lửa cùng muốn hòa làm một với đối phương, màn che nhấc lên, quần áo của Uyển Nhi bị ném ra ngoài, ngay sau đó một tiếng thét truyền ra, động tác của hai người cũng theo đó mà dừng lại.
- Uyển Nhi, nàng không sao chứ?
Tiếng thét kêu đau của người bên dưới rốt cuộc cũng khiến cho Lưu Kỳ thức tỉnh vài phần, âm thầm áy náy vì không có cưới hỏi đàng hoàng lại muốn thân thể của Uyển Nhi, Lưu Kỳ nhẹ nhàng hỏi thăm Uyển Nhi.
- Uyển Nhi không sao, chỉ cần công tử vui vẻ là được rồi.
Uyển Nhi thở hổn hển cố nén tiếng rên rỉ nói.
Tiếng rên rỉ của Uyển Nhi lại gợi lên dục vọng của Lư Kỳ, Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu thoáng do dự nói:
- Nàng … hãy kiên nhẫn một chút.
- Dạ.
Cảm giác được biến hóa thân thể của Lưu Kỳ, Uyển Nhi ngượng ngùng ừ nhẹ một tiếng nhắm mặt lại, hai tay ôm lại cổ của Lưu Kỳ.
- Uhm …
Hai tay Lưu Kỳ lại bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve trên người của Uyển Nhi, đồng thời hôn lên đôi môi đỏ mọng của Uyển Nhi, dưới thân cũng bắt đầu chuyển động, tiếng rên rỉ ngày càng lớn, vẫn giằng co nửa canh giờ mới an tĩnh lại.
Ôm Uyển Nhi vào trong lồng ngực, một tay còn vuốt ve thân thể của Uyển Nhi, lưu Kỳ nhìn mỹ nữ trên lồng ngực của chính mình nói:
- Thật sự xin lỗi.
- Không sao, chỉ cần công tử vui là được rồi.
Uyển Nhi áp má lên người của Lưu kỳ thấp giọng nói.
- Ngày mai ta sẽ bảo Chương Bá sắp xếp chuyện của nàng, làm thiếp thật để cho nàng chịu ấm ức rồi.
Thân phận của Uyển Nhi chỉ có thể trở thành thiếp của Lưu Kỳ.
- Công tử còn chưa có phu nhân, làm sao có thể lập thiếp trước, như vậy bất lợi đối với công tử, hay là chờ sau này hẵng nói đi. – Uyển Nhi do dự nói, có điều trong mắt nàng tràn đầy chờ mong.
Nhìn người con gái trong lồng ngực Lưu Kỳ không khỏi cúi đầu hôn một cái nói:
- Không sao, chuyện này nàng không cần lo lắng.
Làm thị thiếp, Lưu Kỳ cảm thấy đãm ấm ức cho Uyển Nhi, hắn làm sao có thể để Uyển Nhi chịu ấm ức thêm nữa.
- Ngủ đi.
Lưu Kỳ kéo chăn ôm Uyển Nhi nằm ngủ
Tiếng chim hót vào buổi sáng đánh thức Lưu kỳ dậy, mở mắt ra vẫn nhìn thấy Uyển Nhi đang ngủ, Lưu Kỳ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng càng có nhiều trách nhiệm hơn, nhẹ nhàng buông Uyển Nhi ra, đắp chăn cho nàng một lần nữa, sau đó Lưu Kỳ mới rón rén cầm quần áo đi ra ngoài.
Tuy rằng bị mỹ nhân hớp hồn nhưng Lưu Kỳ cũng không thể lơi lỏng, đêm hôm qua đã đủ hoang đường rồi, Lưu Kỳ không thể thả lỏng mình quá mức, bằng không không thể có thực lực để bảo vệ bản thân.
Hai tỳ nữ ngoài cửa nhìn thấy Lưu Kỳ quần áo không chỉnh tề đi ra cúi đầu cười, mới lên sửa sang lại quần áo và đầu tóc cho Lưu Kỳ.
Sau khi chải đầu rửa mặt đơn giản Lưu Kỳ ra sân sau luyện kiếm, chính là kiếm pháp mà Chương Bá truyện thụ cho hắn. Bộ kiếm pháp này đã mấy lần cứu tính mạng của Lưu Kỳ, mấy tháng qua sáng nào Lưu Kỳ cũng chăm chỉ luyện kiếm, cho dù là thời gian bị hãm trong Giang Đông cũng như vậy.
- Đại công tử, Chương quản gia đến rồi.
Một tỳ nữ tiến lên phía trước nói.
- Ừ.
Lưu Kỳ dừng tay, tiếp nhận vải gấm tỳ nữ đưa tới, lau mồ hôi thì thấy Chương Bá với vẻ mặt vui mừng đi tới.
Nhìn thấy Lưu Kỳ, Chương Bá khẽ khom người nói:
- Đại công tử.
- Ử, Chương Bá, nhà của Uyển Nhi còn có ai không?
Lưu Kỳ hỏi Chương Bá. Thân thế của hai nàng ấy Lưu Kỳ vẫn chưa hỏi, có điều có thể được Chương Bá tuyển vào bên trong phủ, cho dù không phải binh dân, cũng sẽ không phải là con gái trong gia tộc nào, Lưu Kỳ hỏi chẳng qua là nếu như may mắn, nếu như Uyển Nhi xuất thân tốt hơn một chút, cho dù không được làm chính thê cũng có thể làm bình thê, bình thê và thị tiếp quả thực địa vị cách biệt một trời một vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận