Tam Quốc Tranh Phong

Chương 182

Lưu Kỳ chần chừ chốc lát nói:
- Trên đời thực sự có tiên nhân?
Trung niên cười bảo:
- Nào có tiên nhân gì chứ, chẳng qua sống thọ hơn người bình thường vài năm mà thôi.
Đối với chuyện Tả Từ được coi như là tiên nhân, dọc đường ngược lại gã nghe thấy không ít, bất quá gã cũng không thay gia sư giải thích, một là xuất phát từ lòng kính trọng với Tả Từ, hơn nữa gã cũng không muốn vì vậy mà lãng phí thời giờ, dù sao gã có nói cũng không bao người cịu tin.
Nhìn thấy trung niên cũng không có ác ý, Lưu Kỳ tiến lên chỉ vào trà bánh bày trong đại điện nói:
- Nếu đã tới đây vậy mời dùng chút trà bánh.
Nghe thấy Lưu Kỳ nói, trong mắt trung niên lóe lên tia bất ngờ, thế nhưng gã cũng không khách sáo ngồi thẳng xuống. Lưu Kỳ phất tay gọi Cam Ninh, Vương Nghị cùng tỷ muội Kiều thị ngồi xuống.
Nghĩ đến đám mây tía trên thuyền, Lưu Kỳ hỏi:
- Các hạ có biết mây tía kia là như thế nào không?
Trung niên nhổ một ngụm lá trà vào tay ngẩng đầu đáp:
- Mây tía đại biểu cho tử khí đông lia, tượng trưng người có đại phú đại quý.
Nghe nói vậy Lưu Kỳ bĩu môi cũng không tin lắm, dường như chú ý đến sắc mặt của Lưu Kỳ, trung niên cũng không giải thích mà là liếc nhìn Lưu Kỳ hỏi:
- Xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?
- Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ cũng không ngẩng đầu đáp.
- Ồ, họ Lưu.
Trung niên không chỉ nhíu mày cẩn thận đánh giá Lưu Kỳ hỏi:
- Chính là dòng họ Hán thất?
Lưu Kỳ ngẩng đầu nghĩ ngợi bảo:
- Xem như vậy, gia phụ Lưu Biểu.
Trong nhất thời Lưu Kỳ cũng không nhớ được quan hệ giữa Lưu Biểu và đương kim hoàng thượng, chỉ biết thuộc dòng họ Hán thất, may mà báo đại danh Lưu Biểu ra, trong loạn thế này không biết Lưu Biểu thật không có mấy người.
Trung niên cả kinh, Lưu Biểu chính là hoàng thân chính tông trực hệ hoàng gia, địa vị so với Lưu Bị người trong hoàng tộc không biết truyền bao nhiêu đời rồi kia cao hơn rất nhiều. Thế nhưng nghĩ đến hành xử của Lưu Kỳ, trung niên trong lòng hừ lạnh một tiếng trên mặt cũng không thể hiện gì. Thoáng nhìn Lưu Kỳ nói:
- Thì ra là con trai Lưu Kinh Châu, lúc trước thất lễ.
Trung niên tuy nói thất lẽ nhưng không có chút thành ý, Lưu Kỳ cũng không để tâm, chẳng qua hắn nghe ra khinh miệt của trung niên đối với Lưu Biểu, vừa rồi trung niên nhắc đến Lưu Kinh Châu cố ý ngừng một chặp. Tuy rằng Lưu Biểu hiện tại quan hệ cũng không tốt với hắn, nhưng dù sao cũng là phụ thân của hắn.
Lưu Kỳ nhìn trung niên nói:
- Các hạ có thành kiến với phụ thân?
Trung niên cũng không ngờ Lưu Kỳ lại hỏi thẳn như thế, im lặng một hồi nói:
- Lưu Kinh Châu hùng tài đại lược, tại hạ nào dám có thành kiến.
- Ừm.
Lưu Kỳ nhìn trung niên, hắn đương nhiên nghe được ý châm chọc của gã, đối với Lưu Biểu mọi người đánh giá thường là lòng không có chí lớn, trung niên này nói Lưu Biểu hùng tài đại lược khác nào đang châm chọc.
Lưu Kỳ đặt chén trà trong tay xuống chằm chằm nhìn trung niên nói:
- Phụ thân hùng tài đại lược tất nhiên không giả, thế nhưng ngược lại có rất ít người nói vậy, các hạ nếu đã tin tưởng như thế chi bằng cùng ta trò chuyện một lát, cũng để ta khi ở trước mặt người khác không đến mức á khẩu vô ngôn.
Lưu Kỳ một phen trào phúng ngược lại cũng làm cho trung niên bất ngờ. Xem ra, Lưu Kỳ đã biết ý tứ của gã, hẳn nên dời chủ đề câu chuyện đi mới phải, không ngờ Lưu Kỳ lại nắm chặt không buông.
Trung niên lúc này, trong lòng ẩn ẩn tức giận, dứt khoát cũng không che đậy, nói thẳng:
- Kinh Châu phong thủy tốt đẹp, Lưu Kinh Châu kia sau khi đến Tương Dương cũng không gầy dựng, chiến bị không tu sửa, thuyền bè không đóng, quả thật là lòng không có chí lớn.
Lại nói gã cũng không phải người thế tục, nếu đã phải nói ra liền sẽ không đắn đó, muốn nói gì liền nói đó.
- Ồ, vậy các hạ cho rằng thế nào mới là gầy dựng? Hoặc như các hạ nói vậy thiên hạ này ai mới được xem như là gầy dựng?
Lưu Kỳ ánh mắt nheo lại, đặt chén trà trong tay xuống, ngồi thẳng người.
Trung niên cũng không khách khí chỉ tay về phía bắc nói:
- Phía bắc Tào Tháo, Viên Thiệu đều chiêu hiền nạp sĩ, chỉnh đốn quân trang, luôn luôn nghĩ phải tăng cường bản thân, mấy năm nay lần lượt chiếm lĩnh khắp nơi lúc này đã là chư hầu đứng đầu đứng nhì trong thiên hạ.
Nói xong lại chỉ phía đông:
- Giang Đông Tôn Sách thiếu niên đôi mươi, kế thừa chí hướng phụ thân, thống nhất Giang Đông, dưới trướng lại có Trương Chiêu, Chu Du bày mưu tính kế, võ tướng đếm không kể xiết, Giang Đông mang giáp hơn mười vạn, lúc này đã vô cùng hưng thịnh, đây mới là chuyện đại trượng phu nên làm.
Lưu Kỳ mỉm cười không phản bác tiếp tục hỏi:
- Xin hỏi các hạ, những người này tăng cường bản thân là vì cái gì?
- Đương nhiên là thống nhất thiên hạ, uy lâm hoàn vũ.
Trung niên không chút do dự đáp.
Lưu Kỳ vẫn như cũ im lặng mỉm cười, tiếp tục hỏi:
- Thiên hạ hiện tại là thiên hạ của ai?
- Đương nhiên là thiên hạ của Hán thất.
Trung niên có phần nghi hoặc nhìn Lưu Kỳ, câu hỏi đơn giản như vậy Lưu Kỳ thân là dòng dõi Hán thất còn cần phải hỏi sao?
- Xoảng!
Âm thanh trong trẻo vang lên, lại là chén trà Lưu Kỳ không biết từ khi nào nắm trong tay, hung hăng ném xuống, chén trà bị ném vỡ tan tành, nước trà vung ra bốn phía, bắn lên người của mọi người, thế nhưng bọn họ cũng không định lau đi, mà là kinh sợ nhìn Lưu Kỳ, không biết Lưu Kỳ tại sao đang nói chuyện tốt đẹp đột nhiên lại ném vỡ chén trà.
Vương Nghị và Cam Ninh biết Lưu Kỳ đã tức giận, không dám có chút động tác, thầm chuẩn bị một khi Lưu Kỳ hạ lệnh liền xông lên bắt giữ trung niên này.
Đại Kiều, Tiểu Kiều ở bên cũng là lần đầu trông thấy Lưu Kỳ như vậy, trong lòng có điểm run sợ, tuy không rõ tại sao Lưu Kỳ làm vậy, nhưng nhìn sắc mặt tối đen của Lưu Kỳ hai người cũng không dám nói lời nào.
Trung niên nhíu mày, nâng tay áo lau vệt nước trên người, ngẩng đầu nhìn Lưu Kỳ, gã biết Lưu Kỳ như vậy tức có lời muốn nói.
Lưu Kỳ mặc kệ sắc mặt mọi người xung quanh hai mắt chằm chằm nhìn trung niên quát lớn:
- Ngươi luôn miệng nói thiên hạ này là thiên hạ của Hán thất, giống như Tào Tháo, Viên Thiệu ôm binh đề cao, vọng tưởng thống nhất thiên hạ như vậy. Chẳng phải là kẻ phản nghịch đại nghịch bất đạo hay sao?
- Từ khi nào, kẻ phản nghịch phạm thượng tác loạn trở thành mục tiêu của thiên hạ, từ khi nào mưu nghịch trở thành chí hướng của mọi người? Đây chẳng lẽ chính là lòng có chí lớn mà các hạ luôn mồm nói đến sao?
Trung niên bị Lưu Kỳ quát mắng thế kia, sắc mặt biến đổi mấy lần, gã không ngờ Lưu Kỳ nhã nhặn lịch sử như vậy, mở miệng lại hung hăng thế kia. Mặc dù gã thiếu chút nữa nhịn không được muốn ra tay giáo huấn Lưu Kỳ.
Tuy rằng Lưu Kỳ nói có lý, nhưng hiện tại thiên hạ đại loạn ai còn quan tâm cái gì là mưu nghịch hay không mưu nghịch, trong loạn thế vốn thắng làm vua thua làm giặc, căn bản không có đạo lý đáng nói.
Trung niên nhìn Lưu Kỳ nói:
- Thiên hạ này tuy vẫn là thiên hạ của Hán thất, nhưng cũng đã không thuộc về Hán thất. Huống hồ chỉ có thống nhất thiên hạ chiến loạn mới không xuất hiện, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận