Tam Quốc Tranh Phong

Chương 431

Đi đến bên cạnh giường, cầm bàn tay nhỏ bé của Uyển Nhi, Lưu Kỳ tự trách nói:
- Ta nên đi cùng với nàng, hiện tại đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?
- Đã tốt hơn nhiều, để phu quân lo lắng rồi.
Giọng nói của Uyển Nhi hơi khàn khàn, cảm giác được sự ấm áp trên tay Lưu Kỳ, Uyển Nhi cảm thấy an tâm một chút, đến bây giờ trong tai vẫn vang lên tiếng kêu thảm thiết.
- Không có việc gì là tốt rồi, chờ nàng tu dưỡng cho tốt ta lại cùng nàng đi ra thành bái tế song thân.
Cảm giác được Uyển Nhi đang run rẩy, Lưu Kỳ lại càng tự trách mình. Cho dù là tân binh trải quan huấn luyện, lần đầu tiên trên chiến trường còn cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên nhìn thấy máu tanh trong lòng cũng sợ hãi, huống chi là một nữ tử trói gà không chặt.
Với tính cách thiện lương của Uyển Nhi khi nhìn thấy chết chóc, trong lòng nàng làm sao có thể bình tĩnh được.
Có Lưu Kỳ bên cạnh trong lòng Uyển Nhi an định không ít, không uể oái như vừa rồi, tuy nhiên tinh thần vẫn không tốt, bởi vậy Lưu Kỳ nói nhỏ xong không bao lâu liền đã ngủ. Đắp chăn cho Uyển Nhi Lưu Kỳ mới rời khỏi phòng.
- Chủ công, vừa rồi mạt tướng phái người đi tìm hiểu qua, Thái Huân cũng đã sớm rời khỏi.
Trở lại thư phòng không bao lâu, Dương Linh liền bước nhanh đến nói.
- Có để lại manh mối gì không?
Thái Huân sẽ rời khỏi thì Lưu Kỳ sớm đã đoán được, bởi vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc.
- Nơi đó chính xác từng có người ở, tuy nhiên Thái Huẩn hẳn là ngày hôm qua mới rời khỏi.
Dương Linh nói.
- Ồ, ngày hôm qua rời khỏi?
Lưu Kỳ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thái Huân đã biết lần này sẽ không thành công, hay là vì ẩn giấu hành tung mới rời khỏi trước.
- Ngươi lui ra đi.
Lưu Kỳ phất tay để Dương Linh lui ra.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Tướng quân, việc ám sát trong thành Tương Dương đã thất bại, các huynh đệ đều bị bắt.
Trong một núi rừng khác cách ngoại thành Tương Dương mười dặm, một gã binh linh ăn mặc như ăn mày quỳ xuống trước mặt Thái Huân vẻ mặt ảo não nói.
- Ta biết rồi.
Phất tay để người sĩ tốt này lui ra, Thái Huân quay đầu nhìn về vài tên tiểu tướng trước mặt, mấy tên tiểu tướng này trung thành và tận tâm với hắn, cũng không bất kính với hắn như tên tiểu tướng kia.
- Tướng quân, hiện giờ chúng ta đã tổn thất mất hai trăm binh linh, chỉ còn lại không đến ba trăm người, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Một gã tiểu tướng nhìn Thái Huân nói.
- Đúng vậy tướng quân, nơi này hiện giờ chỉ còn lại những binh linh này căn bản là không đủ để đối kháng Lưu Kỳ, lần này ám sát Uyển phu nhân Lưu Kỳ tất nhiên sẽ có đề phòng, kế tiếp làm việc càng phải cẩn thận mới được.
... ... ...
- Được rồi.
Thái Huân trầm giọng cắt đứt nghị luận của mọi người, quét mắt nhìn mọi người nói:
- Tuy nhiên ở đây chỉ còn lại chưa đến ba trăm người, nhưng bộ tộc Thái thị ở Kinh Châu kinh doanh nhiều năm như vậy, làm sao không có phòng bị, từ vài năm trước đại ca đã bí mật chuẩn bị vì thiên hạ đại loạn, bởi vậy đã sớm dấu đầy đủ lương thảo và binh khí, tuy rằng Lưu Kỳ đã thanh trừ sạch sẽ thế lực của bộ tộc Thái thị ở Tương Dương, nhưng cả Kinh Châu ngàn dặm, các thế gia nguyện trung thành với bộ tộc Thái thị ta đếm không hết, chỉ cần hợp các thế gia đó lại, chưa chắc không thể chống lại Lưu Kỳ.
- A, tướng quân, những gì người nói là sự thật?
- Tướng quân, vì sao không sớm đem những thế gia đó liên hợp lại, sao lại để tới hôm nay?
Trong đại trướng từng tên tiểu tướng vẻ mặt vui mừng nhìn Thái Huân.
- Các ngươi nói không sai, nếu có thể nắm trong tay các thế gia đó, ta đã sớm ngày liên hợp các thế gia đó lại rồi, hiện giờ không giống ngày trước, nếu bộ tộc Thái tị còn thì những thế gia kia vạn không dám có dị tâm gì, nhưng hiện tại bộ tộc Thái thị đã sụp đổ, các thế gia đó tự cho là thoát khỏi trói buộc, sao có thể dễ dàng bị ta nắm trong tay?
Thái Huân lắc đầu nói.
- Chuyện này…
Mọi người giống như bị tạt một gáo nước lạnh.
Những người này phần lớn xuất thân từ các thế gia, tự nhiên biết các thế gia quan tâm nhất là ích lợi, nếu bộ tộc Thái thị còn tồn tại thì các thế gia tất nhiên sẽ không phản kháng, ngược lại sẽ tận hết sức lực ủng hộ bộ tộc Thái thị, nhưng hiện tại bộ tộc Thái thị đã diệt vong , toàn bộ gia tộc chỉ còn lại Thái Huân, những thế gia đó sao còn có thể ủng hộ bộ tộc Thái thị.
Đối với các thế gia mà nói, không có gì là trung thần nghĩa sĩ, hết thay lấy lợi ích của thế gia làm chuẩn mực, hiện tại Thái Huân đứng ra, đừng nói là nắm trong tay các thế gia, không bị những thế gia đó giao cho Lưu Kfy là tốt rồi.
- Tuy nhiên, mọi người không cần lo lắng, những thế gia đó tạm thời thoát được, nhưng bộ tộc Thái thị ta đã có phòng bị. Chỉ cần chờ đợi thời cơ, các thế gia đó tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Thái Huân lắc đầu nói.
- Thật sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Thái Huân, phải biết rằng lức này thực lực trong tay Thái Huân cũng chỉ có bọn họ, muốn khống chế những thế gia này thực sự là quá khó khăn.
- Chẳng lẽ ta còn lừa các ngươi?
Thái Huân sắc mặt trầm xuống nói.
- Mạt tướng không dám.
Mọi người vội vàng khom người nói.
- Tướng quân, vậy kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?
Một gã tiểu tướng nhìn Thaí Huân nghi ngờ nói.
- Thu thập một chút, ngày mai chúng ta rời khỏi Tương Dương.
Thái Huân nhìn mọi người nói.
- Vâng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Mẫu thân, sao người lại tới đây?
Thành Tương Dương trong một địa phủ lớn, Lưu Tông có chút kinh ngạc nhìn Thái phu nhân hỏi.
Từ sau khi Lưu Kỳ tiếp chưởng Kinh Châu cho tới nay, Lưu Kỳ tương lai sẽ để Lưu Tông kế thừa tước vị Võ Hầu, phủ đệ này cũng là Lưu Kỳ chuẩn bị cho Lưu Tông, Thái phu nhân cách vài ngày mới có thể gặp mặt một lần, mỗi một lần đều là Lưu Tông đến gặp Thái phu nhân, không nghĩ Thái phu nhân chạy tới đây, phải biết rằng Thái phu nhân ở Tương Dương nhưng không khác gì giam lỏng, làm sao có thể thoát khỏi giám thị mà đến nơi này.
- Để ta xem con một chút, đi vào rồi nói.
Thái phu nhân lôi kéo Lưu Tông đi vào phòng, đuổi toàn bộ thị nữ trong phòng ra ngoài, chỉ còn lại hai mẹ con.
- Mẫu thân, người làm sao lừa lừa gạt được thủ vệ tới đây?
Lưu Tông thấp giọng hỏi.
- Con không cần biết, ta tới đây là có chuyện muốn thương lượng với con. Nghe nói mấy ngày nay đi theo Tư Mã Huy học tập, Thủy Kính tiên sinh đối với con như thế nào?
Thái phu nhân đánh giá Lưu Tông nói.
- Lão sư đối với con rất tốt, cũng không có gì không ổn.
Lưu Tông lắc đầu nói.
- Vậy là tốt rồi, con theo Thủy Kính tiên sinh phải học thật tốt, cố gắng lấy thiện cảm của Thủy Kính tiên sinh, lấy được sự ủng hộ của hắn, bộ tộc Tư Mã thị cũng là đại tộc số một số hai của Kinh Châu, có được sự ủng hộ của hắn tương lai sẽ có lợi cho con, hơn nữa môn sinh của Thủy Kính tiên sinh trải rộng khắp Kinh Châu, những ngời này cũng là người mà con phải tranh thủ, hiện giờ con không quyền không thế, hết thảy đều cần con tự mình tranh thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận