Tam Quốc Tranh Phong

Chương 311

- Đa tạ chủ công.
Trong lòng Giả Hủ thở dài, y tuy rằng không biết tính toán trong lòng Lưu Kỳ, nhưng chiếu theo thủ đoạn Lưu Kỳ mấy ngày nay, y biết rõ muốn thoát khỏi Lưu Kỳ chỉ sợ là rất khó.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, hai người quay đầu nhìn về phía trước cửa, chỉ thấy một gã sĩ tốt đi đến khom người nói:
- Khởi bẩm chủ công, quân sư có thư tín đưa đến.
- Ồ, đưa tới đây.
Lưu Kỳ nhíu nhíu mày, quân sư trong miệng sĩ tốt nói dĩ nhiên là Từ Thứ. Hiện giờ Bàng Thống và Gia Cát Lượng còn chưa được sĩ tốt tán thành, có thể làm cho những sĩ tốt đó cung xưng là quân sư chỉ có Từ Thứ.
- Vâng.
Sĩ tốt đi lên trước đem thẻ tre trong tay đưa cho Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ tiếp nhận thẻ tre mở ra xem qua, trên mặt lại hiện rõ vẻ kinh ngạc. Trên thẻ trúc cũng không nói gì nhiều, chỉ nhắc sứ giả Tào Tháo Tuân Văn Nhược vội vàng rời khỏi Tương Dương, nhưng còn để lại một người đi từ biệt Lưu Biểu.
Lưu Kỳ cười cười đem thẻ tre đưa cho Giả Hủ nói:
- Văn Hòa thấy chuyện này như thế nào?
Trong lòng Giả Hủ hơi hơi có chút kinh ngạc, y tuy rằng đầu phục Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ không làm bất luận khảo nghiệm gì đã trực tiếp để cho y tham dự việc này, thật sự khiến y kinh ngạc. Trong lòng thoáng xem trọng Lưu Kỳ, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác. Giả Hủ tiếp nhận thẻ tre xemn qua đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cảm thấy Tuân Văn Nhược làm như thế đích xác là biện pháp tốt nhất.
- Tuân Văn Nhược làm như thế cũng hợp tình hợp lý, về phần người kia chỉ cần lưu ý nhiều hơn là được.
Giả Hủ để xuống thẻ tre nói với Lưu Kỳ.
- Ồ, vậy Văn Hòa cho rằng chuyện này lại nên xử lý như thế nào?
Nói xong Lưu Kỳ lại lấy ra một phần thẻ tre giao cho Giả Hủ, trên thẻ tre ghi chép là, đêm qua Thái Mạo bí mật đi tới Dịch Quán gặp Tuân Văn Nhược. Hiện tại Cẩm Y Vệ mặc dù không nói rõ giám thị toàn bộ động tĩnh của Tương Dương, nhưng ít nhất cũng có thể nắm rõ gió thổi cỏ lay trong thành Tương Dương.
Kết quả thẻ tre lại làm Giả Hủ kinh hãi, đêm qua Thái Mạo đi gặp Tuân Văn Nhược nhưng cải trang thành người khác, dù là giáp mặt cũng không nhận ra được, lúc ấy y cũng ở đó nhưng cũng không nhận ra Thái Mạo, không ngờ vẫn bị Lưu Kỳ phát hiện. Trong lòng Giả Hủ nặng nề, y biết đây là Lưu Kỳ cảnh cáo mình: “Chỉ cần ở Tương Dương, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong lòng bàn tay của ta, chớ nên giở thủ đoạn đùa giỡn”.
- Việc này thuộc hạ không tiện phát biểu nhận định, hết thảy theo ý chủ công là được.
Giả Hủ suy nghĩ một chút nói, hôm qua y đã có mặt, đối với chuyện hôm qua quá rõ ràng, chính bởi vì như thế y mới khó mà nói cái gì, đây là vì tránh hiềm nghi.
- Ừ, một khi đã như vậy ta đây hỏi ngươi, nếu Thái thị nhất tộc làm phản, nên xử trí như thế nào?
Lưu Kỳ cũng không có bắt buộc, mà hỏi tránh đi.
- Âm thầm vạch kế dẫn dụ Thái thị nhất tộc tới Tương Dương một lưới bắt hết. Nhất tộc Thái thị nhiều hạn chế kém nhân thủ, để tương lai tiếp nhận binh mã Thái thị nhất tộc, thừa cơ làm suy yếu ảnh hưởng của Lưu Tông.
Giả Hủ trầm mặc một hồi nói.
Nghe Giả Hủ nói vậy, Lưu Kỳ quả thật kinh ngạc. Dù Giả Hủ nói uyển chuyển, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là phải mượn sự giúp đỡ Thái thị nhất tộc dụ dỗ Lưu Tông, khiến Lưu Tông từ nay về sau thoát thân không được
Kế sách này không thể bảo là không ác độc, Lưu Tông dù vô năng cũng sẽ không vào lúc này âm thầm cấu kết Tào Tháo, nhưng chỉ cần Lưu Kỳ đem việc này nói ra, vậy cho dù Lưu Tông muốn nói cũng nói không rõ ràng được, bởi vì mẫu thân của Lưu Tông Thái phu nhân cũng tham dự việc này.
Lưu Kỳ mặc dù có chút dao động, nhưng cũng chưa đến mức tiếp thu đề nghị này, độc kế thường là chưa làm thương tổn đến người khác đã làm tổn thương chính mình. Lưu Tông đích xác khiến hắn căm ghét, nhưng cũng không đến nỗi thành kẻ địch sống chết.
Hơn nữa việc này liên lụy đến Thái phu nhân, một khi khiến việc này náo loạn lớn, Lưu Biểu cũng sẽ cực kỳ mất mặt, tuy rằng nhất thời có thể chiếm được thượng phong, nhưng sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng Lưu Biểu, nói không chừng đánh rắn không thành lại bị rắn cắn.
Sai lầm rõ ràng như thế Giả Hủ cũng chưa chắc nhìn không ra, y làm như thế hẳn là đang thử dò xét mình, hoặc là nói là đang tìm kiếm điểm mấu chốt bày mưu tính kế sau này.
- Ừ, việc này ta sẽ xem xét. Ta đã chuẩn bị một tòa phủ đệ ở Tương Dương cho Văn Hòa, Văn Hòa đi xem đi, ngoài ra chỗ Hồ Xa Nhi tướng quân cũng muốn giao cho Văn Hòa.
Lưu Kỳ cũng không để ý thủ đoạn của Giả Hủ, mà là nói đến Hồ Xa Nhi.
Hồ Xa Nhi dũng mãnh không thua Chu Thương, hiện tại Trương Tú mất Uyển Thành nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
- Chủ công yên tâm.
Nói xong Giả Hủ đứng lên nói:
- Tại hạ cáo lui.
Sau khi đợi cho Giả Hủ rời khỏi, Tân Hiến Anh trong trang phục trắng muốt mới từ phía sau bình phong đi ra.
- Hiến Anh, nàng nói Giả Hủ này như thế nào?
Lưu Kỳ đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch hỏi Tân Hiến Anh.
- Trong lòng Phu quân đã có đáp án rồi.
Tân Hiến Anh khẽ mỉm cười, ngồi xuống cạnh Lưu Kỳ một mặt rót rượu cho hắn, một mặt dịu dàng nói.
- Ha ha, Giả Văn Hòa này đúng là một nhân vật không dễ dàng đối phó.
Lưu Kỳ thở dài nói. Hắn biết rõ Gia Cát Lượng cần gì, cũng biết Bàng Thống cần gì, duy chỉ không biết Giả Hủ này cần gì. Giả Hủ này nhìn qua giống như là một kẻ vô dục vô cầu.
- Phu quân đã quên Giả Hủ này tại sao lại đáp ứng điều kiện của phu quân ư?
Tân Hiến Anh lấy khăn ra lau rượu trên khoé miệng Lưu Kỳ dịu dàng nói.
- Ồ, nàng nói là hắn ta vì tự bảo vệ mình?
Lưu Kỳ nghi hoặc, Giả Hủ đáp ứng điều kiện của hắn đích thật là vì tự bảo vệ mình, nhưng cái đó với hắn mà nói thì có quan hệ gì, chẳng lẽ mình còn có thể gây bất lợi cho y hay sao.
- Y đã đáp ứng điều kiện của phu quân, nhưng y cũng không cảm thấy mình đã an toàn, bởi vậy y mới từng giây từng phút hết sức đề phòng, cảnh giác. Y cần đúng là tự bảo vệ mình, sau đó mới có thể yên tâm làm việc. Nói cách khác y cũng không tin chủ công sẽ buông tha y, cũng sẽ không đem hết toàn lực làm việc cho phu quân. Tự vệ là điều kiện y đề xuất, điều kiện này rất thấp nhưng lại rất khó làm được, y ở đây chờ động tác phu quân.
Tân Hiến Anh cười nói.
- Ha ha, Hiến Anh nói như vậy làm ta thông suốt rồi, một khi đã như vậy vậy triệu y làm nhân thủ trong phủ đi.
Lưu Kỳ kéo Tân Hiến Anh vào trong lòng, một trận vui đùa ầm ĩ sau đó mới cùng Tân Hiến Anh đi ra thư phòng.
- Ngươi đi nói cho quân sư, nói rằng cho mọi người ở quý phủ Giả Văn rời khỏi, sau đó lại đưa một trăm kim cấp Giả Văn Hòa.
Lưu Kỳ ra thư phòng dặn dò hộ vệ canh giữ ở cửa.
- Vâng.
Hộ vệ vội bước nhanh rời khỏi.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... .
Bạn cần đăng nhập để bình luận