Tam Quốc Tranh Phong

Chương 522

Binh mã Kinh Chấu ẩn mật bóng dáng mất mấy ngày, khi xuất hiện lần nữa trước mắt chính là đại doanh Kinh Châu, đó chính là nơi mà binh mã Kinh Châu chỉnh đốn nghỉ ngơi, vừa lúc bị thám báo dưới trướng Trương Nhậm phát hiện, Trương Nhậm không chút do dự hạ lệnh đại quân đem đại quân Kinh Châu bao vậy, đến nay không có bất kì người nào chạy thoát ra.
Trên thực tế nơi mà đại doanh Kinh Châu đóng, vừa đúng cách ngã ba đường không xa, thời điểm biết được binh mã Ích Châu bao vây chính mình, Gia Cát Lượng quyết định thật nhanh lệnh cho binh sĩ dưới trướng đem đại doanh dời đến phía trên ngã ba, bởi vậy phải công kích đại doanh Kinh Châu vừa vặn có ba phương hướng.
Nhìn về phía đại doanh Kinh Châu, Trương Nhậm không khỏi nheo mắt lại. Đại doanh Kinh Châu này vẫn giống ban ngày nhìn yên tĩnh như thế, nếu không phải ban ngày đã dò xét một lần, ngay cả hắn cũng không tin binh mã Kinh Châu sẽ có tốc độ phản ứng nhanh như vậy.
- Tướng quân, đại quân đã chuẩn bị thỏa đáng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công.
Trương Nhậm ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, chỉ thấy trên bầu trời mặc dù có ánh trăng, nhưng xung quanh ánh trăng có mấy đám mây đen thật lớn. Trương Nhậm đứng yên không nói, đợi đến thời điểm mây đen che ánh trăng, mới cúi đầu nhìn tiểu tướng:
- Tiến công!
- Rõ.
Một lát sau, ba phương hướng tổng cộng có bốn bạn binh mã cùng phóng về hướng phía đại doanh Kinh Châu, dưới sự che giấu của mây đen, hành tung của đại quân Ích Châu được ẩn giấu rất tốt, phải tiếp cận rất gần mới có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, chứ đừng nói là đại doanh Kinh Châu các đó không xa.
- Giết.
Trong đêm tối, sát khí lành lạnh, rồi đột nhiên bùng nổ, không hề có bất cứ dấu hiệu gì mà giáng xuống, binh sĩ Ích Châu đi phía trước còn chưa kịp phản ứng đã bị cũung tiến bất thình lình phóng ra bắn chết tại chỗ.
- Giết!
Thình lình xảy ra tập kích, binh lính Ích Châu không chút nào phòng bị nhát mắt tổn thất nghiêm trọng, binh lính xông lên đầu tiên thậm chí còn không có thấy binh lính Kinh Châu trong bóng tối, đã bị từng mũi tên xuyên thấu khôi giáp tổn thất quá nửa.
- Giết!
- Phốc! Phốc!
Không đợi binh mã Ích Châu kịp phản ứng, lại là một lớp mưa tên dày đặc, trong đó còn kèm theo trường mâu lành lạnh.
- A! A!A!
- Xảy ra chuyện gì?
Binh lính phía sau căn bản không rõ phía trước xảy ra chuyện gì, trong bóng tối nghe được bên cạnh từng tiếng kêu thảm thiết, một đám tinh thần luống cuống.
Xoạt!
Đột nhiên trong bóng tối sáng lên vô số ngọn đuốc, dưới ánh sáng ngọn lửa từng binh lính Kinh Châu hiện lên tay cầm trường thương lạnh lùng nhìn binh sĩ Ích Châu trong hoảng loạn, Hoàng Trung chợt quát một tiếng, giậm chân một cái vọt đến phía trước binh lính Ích Châu, giơ đao chém xuống, một cái đầu nóng đã bị chặt xuống.
Binh sĩ bị chém đầu này, thân thể vẫn như cũ đứng thẳng, thậm chí trường thương trong tay vẫn là bộ dạng muốn đâm ra. Chỉ có điều phía trên đầu máu tươi văng khắp nơi, xung quanh sứ giả Ích Châu một đám cả kinh mờ mịt lui về phía sau, loạn thành một đoàn.
Theo Hoàng Trung đi lên chém giết binh sĩ Ích Châu, binh mã Kinh Châu phía sau theo sát vọt lên, giống như một cây chùy lớn, đem binh mã Ích Châu vẫn đang bối rối bao vây, đánh nát mấy trăm binh lính Ích Châu trong nháy mắt.
Sau đó giống như bả đao sắc bén, hung hăng đâm vào bên trong binh sĩ Ích Châu, Hoàng Trung tay chắp trường đao làm trước tiên, tướng lĩnh binh sĩ Ích Châu căn bản không phải là đối thủ của Hoàng Trung.
- Ha!
Chém chết một tên tiểu tướng Ích Châu, Hoàng Trung chợt hét một tiếng rồi đứng yên bất động, binh sĩ Kinh Châu phía sau tiến lên đem Hoàng Trung bảo hộ ở giữa, có hai binh sĩ tiếp nhận trường đao trong tay Hoàng Trung, Hoàng Trung trong đám người ôm Hoàng Dương Mộc cung sau lưng, dưới ánh lửa chỉ thấy ba mũi tên phóng đi.
Ba mũi tên đầu gắn lông vũ dưới ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, chuẩn xác đem ba tiểu tướng Ích Châu xuyên thủng đầu, sau đó lực đạo mười phầm cắm vào ba tiểu tướng phía sau.
Ba gã tiểu tướng còn chưa kịp kêu thảm thiết, đã bị mũi tên lông vũ giết chết, mà mũi tên có lực đạo còn sót lại cắm vào ba tên tiểu tướng phía sau khiến họ kêu thảm thiết, xung quanh bốn phía tán loạn mang vẻ mặt hoảng sợ.
- A!A!A!
Theo ba tên tiểu tướng kêu không ngừng, binh sĩ Ích Châu bốn phía bị tiễn kỹ của Hoàng Trung làm kinh sợ, một đám đáy lòng phát lạnh kinh hoảng không ngừng.
- Giết!
Trong chớp mắt đem Hoàng Dương Mộc cung để sau lưng, nắm lại trường đao trong tay binh sĩ bên cạnh, lại dẫn theo binh lính hướng binh mã Ích Châu xông lên mà đi, binh lính Kinh Châu xung quanh không cần Hoàng Trung ra lệnh, liền nắm chặt trường thương cùng binh lính Ích Châu giết cùng một chỗ.
Nói là chém giết, không bằng nói là đơn phương chém giết, theo ba tiểu tướng chỉ huy tiền phương bị giết, binh mã Kinh Châu lúc này đã rơi vào hỗn loạn, bị binh lính Kinh Châu xông lên cũng căn bản không có tâm phản kháng một chút nào.
Binh mã Ích Châu phía trước đã hỗn loạn, mà hỗ loạn này lại tập trung lan tràn vào bên trong, nếu không phải có vài tên tiểu tướng có uy vọng mạnh mẽ đè ép lại, nói không chừng binh mã Ích Châu đã tác loạn thành một đoàn.
- Ồ?
Trương Nhậm vẫn luôn để ý chiến trường, chú ý tới biến cố trên chiến trường.
- Tướng quân, phía trước trúng mai phục của Kinh Châu, ba tướng quân đã toàn bộ bỏ mình, lúc này bộ phận phía trước đã không có lực chiến đấu nữa.
Nghe thế, Trương Nhậm mày chợt nhăn lại, phía trước hắn đã an bài ba tiểu tướng, vậy mà lại toàn bộ chết hết, chỉ là nơi này có thể biết được tình huống hiện giờ, trong đại quân không có chủ tướng cổ vũ sĩ khí, gặp được binh mã Kinh Châu đột nhiên tập kích, không giải tán đã là khó.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Nhậm trầm giọng quát.
Bị Trương Nhậm quát, tinh thần binh sĩ này chấn động một lát, vội nói:
- Là đại tướng của Kinh Châu, một lần ba mũi tên đem ba vị tướng quân đồng thời giết chết, mới dẫn đến phía trước bị hỗn loạn.
- Hoàng Trung!
Trong chớp mắt Trương Nhậm liền nghĩ đến Hoàng Trung, đại tướng Kinh Châu ở nơi này trừ Hoàng Trung không còn ai khác, chỉ là Hoàng Trung này ở Kinh Châu không hiện tài năng, không ngờ bản lĩnh thật sự không nhỏ.
Phải rồi, Lưu Kỳ kia hành sự trước giờ quả quyết tàn nhẫn, sẽ không làm chuyện không chắc chắn, tất nhiên biết Hoàng Trung có bản lĩnh này, mới đem Hoàng Trung đề bạt dậy. Đáng giận, toàn bộ Ích Châu vẫn luôn cho rằng Hoàng Trung này vẫn luôn dựa vào Lưu Kỳ mới lấy được địa vị hôm nay.
- Binh mã ở những phương hướng khác tình huống ra sao?
Trương Nhậm đột nhiên hỏi.
- Binh mã hai phương hướng khác đồng dạng bị binh mã Kinh Châu mai phục, nhưng tình huống tốt hơn một chút, tuy bị binh mã Kinh Châu đàn áp, nhưng không đến nỗi bị tan rã.
Đúng lúc này, một gã tiểu tướng chạy đến nói.
Gật gật đầu, Trương Nhậm một tay đè trường kiếm, một tay nhấc trường thương bên cạnh lên, cũng không để ý hai luồng ánh mắt nghi hoặc phía sau, hướng về trên chiến trường mà đi.
Mấy trăm binh sĩ mặc khôi giáp từ địa phương khác nhau chạy ra, đem Trương Nhậm hộ vệ bên trong, đoàn người cũng không phải thân phận lớn gì, nhưng trên đường đi dẫn đến không ít binh lính Ích Châu đều phải né tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận