Tam Quốc Tranh Phong

Chương 393

Thời gian ba bốn ngày này Cam Ninh luôn suy nghĩ huấn luyện tàu chiến, cho đến khi bốn vạn thủy quân dưới sự chỉ huy của hắn, Cam Ninh cũng không dám sơ suất.
Bởi vậy, sau khi đánh bại thủy quân Giang Đông Cam Ninh kịp thời an bài binh lính dọn dẹp chiến trường sau đó trở lại trên tàu chiến, nằm xuống liền ngủ.
Tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, Cam Ninh đi ra khoang thuyền đi tới phía trên boong tàu.
- Tướng quân.
Thấy Cam Ninh đi ra, vài tên binh lính canh giác ngoài cửa vội vàng cung kính hành lễ, không nói ra được sự kích động trong lòng.
- Ừ, cách Sài Tang còn xa lắm không?
Cam Ninh thở hắt ra,tâm tình cũng trở nên thoải mái.
- Khởi bẩm tướng quân, cứ theo tốc độ này thì chỉ hai canh giờ nữa là đại quân có thể tới Sài Tang rồi ạ.
Một gã tiểu tướng lập tức tiến lên chắp tay nói.
- Ồ, có tin tức gì của Sài Tang truyền đến không?
Nghe được là chỉ còn cách có hai canh giờ đi đường, trong lòng Cam Ninh khẽ động.
- Thành Sài Tang cũng không có tin tức gì truyền đến, tuy nhiên đại quân Giang Đông đã hạ trại ở bờ Trường Giang, trên mặt sông còn có thủy quân của Giang Đông tuần tra, thám báo đã truyền tin đến nói rằng Lư Giang đã chuẩn bị xong thuyền, đại quân Giang Đông rút quân phỏng chừng tối nay liền ở lại.
Tiểu tướng nói lớn.
- Ồ nhanh như vậy ư.
Cam Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, cúi đầu nói:
- Tăng thêm tốc độ, tranh thủ trong nửa canh giờ đi đến Sài Tang, lênh cho đại quân chuẩn bị sẵn sàng, khi đến Sài Tang lập tức tấn công.
- Vâng.
Tiểu tướng nhanh chóng rời khỏi, không bao lâu mệnh lệnh liền được truyền xuống, tàu chiến đột nhiên tăng tốc, so với trước không chỉ nhanh gấp hai lần.
Thời gian binh mã Giang Đông rút lui so với hắn dự đoán có nhanh hơn nhiều, nhưng hiện tại thủy quân Giang Đông bị đánh tan, trong thời gian ngắn Giang Đông không có khả năng lần nữa điều động thủy quân, hắn rất dễ dàng có thể đuổi tới Sài Tang chặt đứt đường lui của Giang Đông.
Bọn họ liền thỏa thuận thỏa đáng khi còn ở Giang Hạ, hắn dẫn dắt thủy quân Giang Đông bị thương nặng, sau đó chỉ huy thủy quân đuổi tới Sài Tang đem đường lui của đại quân Giang Đông chặt đứt, trợ giúp Phi Hổ Quân, Phi Long Quân đánh tan quân Giang Đông bên trong quận Giang Hạ.
- Hẳn sẽ khiến cho Giang Đông ghi nhớ thật lâu rồi.
Khóe miệng Cam Ninh gợi lên một tia cười lạnh. Giang Đông lựa chọn lúc này công kích Kinh Châu đơn giản suy nghĩ rằng muốn cháy nhà hôi của, nếu không phải thủ đoạn của Lưu Kỳ cường ngạnh, nói không chừng Kinh Châu lúc này đã là một mảnh đại loạn, Giang Hạ cũng sẽ bị Giang Đông chân chính chiếm lấy rồi.
.. … … … … … … … … … … …. … … … … … … … …. … … … … … … … … … … ….. …. …. …. ….
Sắc trời vừa tối trong đại doanh Giang Đông hết sức bận rộn, từng tên binh lính chạy ra khỏi trướng tụ tập lại, mà gần mặt sông phía sau đại doanh đã dựng thành một bến giản dị. Bến này rất đơn giản, mấy tấm ván gỗ lớn thô ráp từ gỗ cây, ngoài ra cũng không có gì.
- Chủ công, đại quân đã tập kết xong mời chủ công lên thuyền.
Đám người Tôn Sách giục ngựa mà đứng trước đại quân, đại tướng Chu Thái thấy đã chuẩn bị xong xuôi bèn xoay người bẩm báo với Tôn Sách.
- Kính xin chủ công lên thuyền trước.
Chu Thái nói xong, những chư tướng khác cũng khom mình thi lễ nói.
- Được. Lên thuyền!
Tôn Sách nhìn mọi người biết rõ, nếu mình không lên thuyền, bọn họ cũng sẽ không lên thuyền, cũng không do dự lập tức xoay người đi về hướng bến.
Trên mặt sông mấy ngàn con thuyền nhỏ đã sớm đỗ ở đó, mà phía trước mấy ngàn con thuyền nhỏ này đúng là một trăm tàu chiến cỡ trung cải trang thành. Đi vào bến, Tôn Sách nhảy xuống ngựa xoải bước lên thuyền, phía sau chư tướng Giang Đông cũng đi theo.
- Tử Nghĩa, nơi này giờ giao cho ngươi.
Chu Du đi cuối cùng nói với Thái Sử Từ.
Giang Đông rút quân, chuyện lớn như vậy sao có thể giấu diếm được Kinh Châu, mà rút quân ít nhất cũng phải mấy canh giờ, mấy canh giờ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, Thái Sử Từ ở lại trấn thủ đại doanh càng thêm nguy hiểm.
- Đại đô đốc yên tâm, Kinh Châu này không ai có thể giữ được Thái Sử Từ ta.
Thái Sử Từ không thèm để ý, khuôn mặt trắng noãn tràn đầy cương nghị, hắn với Tôn Sách có thể coi như vừa là quân thần lại vừa là bạn bè tốt của nhau, vừa rồi trước khi đi Tôn Sách cũng không nói gì chỉ gật đầu với hắn, điều này đã nói lên hết thảy.
- Ừ.
Chu Du gật đầu xoay người đi lên tàu chiến.
Sau đó là năm ngàn Thân Vệ Doanh dắt ngựa lên tàu chiến, những Thân Vệ Quân này chính là tinh nhuệ của Giang Đông tự nhiên là phải rút đi trước, mà ngựa của Giang Đông cũng không thấp hơn binh lính Giang Đông chút nào.
Một trăm tàu chiến chậm rãi hướng bờ đối diện đi tới, theo sau từng chiếc tàu chiến là những con thuyền nhỏ, tiếp nhận binh lính. Những chiếc thuyền này cho dù nhỏ nhất thì một chiếc có thể chở được mười người, hơn nữa vẫn chưa ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống sông.
- Tướng quân, Phi Hổ Quân và Phi Long Quân cùng xâm phạm đến ạ.
Một gã tiểu tướng bước nhanh tới thấp giọng nói nhỏ bên tai Thái Sử Từ.
- Ta biết rồi, ngươi ở nơi này thúc giục binh lính sớm rời khỏi, tận lực để binh mã về Giang Đông càng nhiều càng tốt.
Nghe được Phi Hổ Quân và Phi Long Quân đông thời xâm phạm trong lòng Thái Sử Từ rùng mình, vẻ mặt ngưng trọng nói. Đã sớm biết hôm nay rút quân sẽ không quá mức dễ dàng, nhưng không nghĩ tới Phi Long Quân và Phi Hổ Quân lại tới nhanh như vậy.
- Cũng may nhóm chủ công đã trở lại Giang Đông.
Trong lòng Tái Sử Từ chắc chắn, trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết, kéo ngựa qua một bên tung người nhảy lên, phóng về hướng doanh trại.
Đông đông đông đông ….
Tiếng trống trận dồn dập vang tận mấy xanh, Phi Long Quân và Phi Hổ Quân hai đại đội hình sát cánh nhau xuất hiện đồng thời ở ngoài doanh trại Giang Đông, sát khí đè nén khiến cho bính lính canh gác ngoài doanh trại không thở nổi, một đám người sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía ngoài doanh trại.
Đằng trước đại quân, Vương Uy và Vương Sính thúc ngựa mà đứng, đánh giá đại quân Giang Đông cách đó không xa, mà ở phía sau hai người, một vạn Phi Hổ Quân và hai vạn Phi Long Quân tất cả đều im lặng mà đứng, không có khí thế nghiêm ngặt cũng không có sát khí lăng liệt, nhưng hai quân đội này lại làm cho binh sĩ trong đại doanh Giang Đông, một đám sắc mặt trắng bệch hô hấp dồn dập.
Phi Hổ Quân một thân giáp trắng, mà Phi Long Quân một thân giáp màu đen, toàn bộ Phi Hổ Quân và Phi Long Quân đều là một khối, giống như hai nắm quyền chặt chẽ vận sức chuẩn bị phát động. Hai nắm quyền này tựa như có thể làm cho thiên địa sụp đổ, đè ép binh lính Giang Đông trong doanh trại nắm chặt binh khí hai chân run rẩy.
- Quả nhiên là hai hổ quân!
Thái Sử Từ vừa mới đuổi tới liếc mắt liền thấy được Phi Hổ Quân và Phi Long Quân trước doanh trại, trong lòng khiếp sợ cực kỳ, quân đội như vậy bất kỳ ở nơi nào đều là tinh nhuệ, mà hai đội quân tinh nhuệ này ở trong tay Lưu Biểu lại giống như cự long trong lưới không có chút uy thế nào, nhưng hiện giờ mạng lưới khổng lồ này bị Lưu Kỳ chặt đứt, Phi Long Quân và Phi Hổ Quân lần đầu tiên cùng nhau ra trận liền phô bày loại khí thế này, hết thảy mọi thứ đều có thể bị uy thế đó nghiền nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận