Tam Quốc Tranh Phong

Chương 376

Lúc Phi Long Quân thoái lui, ngọn lửa cửa hang cũng tắt.
- Tử Nghĩa, nơi này giao cho ngươi, bảo vệ một canh giờ rồi lui binh, đến lúc đó nhanh chóng theo kịp.
Chu Du nói với Thái Sử Từ, một canh giờ cũng đủ khiến Văn Sính quyết định đi đường vòng, và làm cho đám người Thái Sử Từ không đến mức bị chắn ở phía sau.
Bên ngoài hẻm núi, Văn Sisnh vẻ mặt âm trầm, vừa rồi tiến vào trong cốc không ngờ tổn thất hơn bốn trăm Phi Long Quân. Chuyện này làm sao ông không giận, không ngờ vào lúc này Giang Đông còn để lại binh mã bố trí cạm bẫy chờ ông chui vào.
Nhìn hẻm núi đã khôi phục đem đen, Văn Sính xoay người mang theo hai vạn Phi Long Quân rời khỏi, ông phải đi đường vòng để đuổi theo.
Tuy Giang Đông có khả năng chỉ ngăn cản trong hẻm núi một thời gian ngắn rồi rút lui, nhưng Văn Sính vẫn lựa chọn đi đường vòng, Chiếu theo thực lực của Phi Long Quân, cho dù là đuổi theo binh mã Giang Đông kém hơn hai canh giờ lộ trình cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần sáng mai có thể duổi theo binh mã Giang Đông, mọi chuyện sẽ ổn. Hắn không thể để cho Phi Long Quân thương vong không minh bạch, trong lòng hắn đã quyết định nhất định phải đuổi theo binh mã Giang Đông cho Giang Đông một bài học.
Trong hẻm núi. Giang Đông THái Sử Từ tuy được Chu Du lệnh cho chỉ huy ba nghìn binh mã đóng một canh giờ, nhưng sau khi biết được Phi Long Quân rời khỏi nơi này, THái Sử Từ cũng dẫn dắt binh mã rời khỏi. Hắn không chỉ muốn đuổi kịp Chu Du, cò muốn cùng Chu Du đuổi theo Tôn Sách.
Lúc này cách hơn mười dặm đại quân Giang Đông đã đóng quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, trải qua mấy canh giờ chạy đi sĩ tốt đã mỏi mệt, sau khi cắm trại một đám lâm vào ngủ say.
Trong đại trướng, Tôn Sách đang cùng Lỗ Túc và Trương Hoành thương thảo tình thế. Cách đây không lâu thám báo vừa vào đại doanh bẩm báo, nói mấy ngày nay thám báo phái ra ngoài đã mất đi liên hệ với gần trăm người.
Nếu nói thám báo mất tích thì hầu như mỗi ngày đều có, đặc biết mấy ngày Kinh Châu Phi Long Vệ nhằm vào thám báo Giang Đông, khiến cho thám báo Giang Đông tổn thất thảm trọng. Nếu là lúc trước tiểu tướng cũng sẽ không bẩm báo Tôn Sách, nhưng tình huống hôm nay không giống như vậy.
Thám báo phái đi Sài Tang không ngờ không có ai trở về, cho dù mấy hôm trước Phi Long Vệ chặn giết thám báo, thám báo phái đi Sài Tang vẫn có vài người trở về, hôm nay không ngờ chưa có một ai trở về.
- Chủ công, xem ra lần này Kinh Châu muốn cắt đứt liên hệ giữa đại quân và Sài Tang rồi.
Lúc nghe tiểu tướng thám báo bẩm bảo, Trương Hoành liền nghĩ tới Phi Long Vệ.
- Ta nghĩ mục đích của Kinh Châu không chỉ như vậy, lần trước Phi Long Vệ cắt đứt liên hệ giữa đại quân và Sài Tang là có nguyên nhân của nói, nhưng hiện tại đại quân đã lui binh, dựa vào Phi Long Vệ chếm giết thám báo là có lợi ích gì? Cho dù là tạm thời cắt đứt liên hệ giữa đại quân và Sài Tang, ngày mai đại quân đã tới Sài Tang thì Phi Long Vệ còn làm gì nữa?
Lỗ Túc nhíu mày nói.
- Vậy ý đồ của Kinh Châu rốt cuộc là gì?
Tôn Sách hỏi.
- Chủ công, tuy rằng hiện tại còn chưa biết ý đồ của Kinh Châu, nhưng nếu liên hệ giữa đại quân và Sài Tang dã bị cắt đứt, vậy liên hệ giữa đại quân và Lư Giang cũng có thể đã bị cắt đứt, mà ngày mai đại quân đã tới Sài Tang, đến lúc đó Lư Giang hết thảy đều chưa chuẩn bị thỏa đáng, mười vạn đại quân nên làm thế nào? Vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể lập tức phái người đi tới Lư Giang và Sài Tang yêu cầu hai nơi chuẩn bị nghênh đón thật tốt, đồng thời canh phòng nghiêm ngặt đề phòng Kinh Châu quấy rối ảnh hướng đến việc lui binh.
Lỗ Túc nói.
Ý đồ của Kinh Châu chưa rõ, nhưng chỉ cần đại quân thuận lợi rút lui, cho dù Kinh Châu có nhiều quỷ kế hơn nữa cũng không thực hiện được.
- Một khi đã như vậy, lệnh Thân Vệ Doanh phụ trách truyền tin, phải đảm bảo để Sài Tang và Lư Giang chuẩn bị sẵn sàng cho đại quân sớm ngày rút về Giang Đông.
Tôn Sách ngẫm nghĩ rồi nói, trước mắt cũng chỉ có Thân Vệ Doanh mới có thể đột phá vòng vây đem tin tức truyền về Lư Giang và Sài Tang.
Nói xong Tôn Sách lệnh cho Thân Vệ Doanh Lã Mông, bảo gã lấy ra hơn mười người đi tới Sài Tang truyền tin, hơn nữa còn lệnh Thân Vệ Doanh không được đi quan đạo.
Tôn Sách cũng không biết rằng lúc này Sài Tang đang tràn đầy nguy hiểm.
Từ lúc canh ba, Phi Long Vệ và Phi Hổ Quân đã chạy tới Sài Tang, thống lĩnh Phi Long Vệ Triệu Vân cố ý dẫn dắt hai ngàn binh mã xuất kích chặn giết sĩ tốt Giang Đông xung quanh, đương nhiên chọc giận Hoàng Cái trong thành Sài Tang.
Nếu ban đêm thì Hoàng Cái nhất định sẽ không dẫn dắt binh mã ra khỏi thành truy kích, nhưng lúc Phi Long Vệ tới thành Sài Tang là lúc chạng vạng tối, Hoàng Cái không do dự liền dẫn dắt mười ngàn binh mã ra khỏi thành truy kích Triệu Vân.
Đó cũng không phải là do Hoàng Cái lỗ mãng, mà thật sự Triệu Vân rất đáng giận, không ngờ lại chém giết sĩ tốt mang trên người thư kiện của đại quân Giang Đông đến Sài Tang ngay trước mặt Hoàng Cái.
Hoàng Cái hiểu rất rõ thế cục Giang Hạ, mười vạn binh mã ở Giang Hạ không có tiến triển gì, lúc này nếu Tôn Sách có tin tức gì quan trọng truyền quay lại, đây chính là tin tức ảnh hưởng tới an nguy của mười vạn đại quân, lúc này Hoàng Cái làm sao có thể bình tĩnh.
Dẫn dụ Hoàng Cái rời khỏi thành Sài Tang, Triệu Vân không dừng lại mà lập tức dẫn dắt Phi Long Vệ rời khỏi, lừa Hoàng Cái rời đi, tất nhiên Hoàng Cái sẽ không dễ dàng buông tha, dẫn dắt binh mã Giang Đông đuổi theo gắt gao ở phía sau.
Mà sau khi Hoàng Cái dẫn dắt mười ngàn binh mã Giang Đông rời khỏi Sài Tang nửa canh giờ, Vương Uy dẫn dắt mười ngàn Phi Hổ Quân đến dưới thành Sài Tang. Lần này vì hành quân gấp Vương Uy cũng không mang theo nhiều khí giới công thành, nhưng mười ngàn đại quân cũng mang theo gần trăm cái thang.
Mười ngàn người đóng trong thành Sài Tang Vương Uy nắm chắc đánh hạ được trong thời gian ngắn, lúc này trong thành Sài Tang không chỉ sĩ khí hạ, hơn nữa tướng ở bên ngoài như rắn mất đầu, lúc này đột nhiên công thành phần thắng cực cao.
Đúng như Vương Uy sở liệu, lúc Vương Uy dẫn dắt Phi Hổ Quân đến dưới thành Sài Tang, sĩ tốt Giang Đông trên cổng thành Sài Tang một đám hoảng hốt, đặc biệt là nhìn thấy binh mã dưới thành là một trong hai đại quân tinh nhuệ của Kinh Châu Phi Hổ Quân, binh lính trên cổng thành không có nửa phần chiến ý.
- Công thành.
Sau khi Vương Uy ra lệnh một tiếng, mấy ngàn Phi Long Vệ mang theo thang lao về hướng thành Sài Tang. Vương Uy gần như chỉ công đánh Tây Môn của thành Sài Tang, những cửa thành khác Vương Uy cũng không phải người đi. Y biết rằng lúc này quan trọng nhất là hạ thành Sài Thành, để lại mấy cửa thành khác để cho sĩ tốt Giang Đông một chút hi vọng, để cho sĩ tốt Giang Đông bỏ thành mà chạy, như vậy càng dễ dàng đánh hạ thành Sài Tang.
Động tác của Phi Hổ Quân cực nhanh, sĩ tốt Giang Đông trên cổng thành còn chưa kịp phản ứng đã bị từng chiếc thang gác trên thành, từng tên sĩ tốt Phi Hổ Quân trèo từ thang lên thành Sài Tang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận