Tam Quốc Tranh Phong

Chương 618

- Bắn mười phát liền?
Trong lòng Giả Hủ kinh ngạc, kỵ binh am hiểu xung trận, nhưng quân nỏ lại lại có thể áp chế được kỵ binh, chẳng qua quân nỏ loại nhỏ có sự uy hiếp rất nhỏ với kỵ binh, chỉ có quân nỏ loại lớn mới có thể bắn chết kỵ binh một cách hiệu quả.
Nhưng mà mãi cho đến nay quân nỏ loại lớn vẫn quá cồng kềnh, không có cách nào di chuyển nhanh được. Hiện nay nếu như quân nỏ không có khuyết điểm này, thì việc đánh kỵ binh có thể nói là chí mạng.
Trận quân nỏ nghìn người, hơn nữa lại là liên tục mười phát đối với kỵ binh mà nói tuyệt đối có thể xem là cơn ác mộng dị thường.
Có thực lực như vậy lại ẩn mà không phát, rõ ràng là muốn đánh kỵ binh Hổ Báo, trong lòng Giả Hủ chấn động lạ thường.
- Chủ công, Nam Mạnh Hoạch kia nên xử lý thế nào?
Từ Thứ đứng một bên mở miệng hỏi. Mấy tháng nay tuy rằng Ích Châu dần dần ổn định, nhưng Nam Mạnh Hoạch lại kiêu ngạo hơn, điều binh khiển tưởng rõ ràng là rất thèm muốn Ích Châu.
- Để Khổng Minh xử lý là được rồi, lãnh thổ Ích Châu tạm thời có Khổng Minh điều khiển.
Lưu Kỳ khoát tay nói, Ích Châu tuy rằng đã bình định rồi, nhưng đại quân của Kinh Châu vẫn chưa rút về, hai người Cam Ninh và Hoàng Trung lúc này vẫn còn ở Ích Châu, vẫn dư sức chống lại Mạnh Hoạch.
- Hai người Trương Phi và Trần Đáo gần đầy thế nào?
Lưu Kỳ đột nhiện mở miệng hỏi, đối với hai người Trương Phi, từ lần xuất chinh trước cũng không chú ý tới, trải qua thời gian dài như vậy, hai người này cũng không thể không có chút động tĩnh nào.
- Trương Phi kia cũng vẫn còn được, cả ngày chỉ lo uống rượu say bí tỉ không đáng lo ngại, về phần Trần Đảo kia gần đây cũng tiếp xúc không ít người, nhất là kỵ binh Hổ Báo của Tào Hồng sau khi xuất hiện ở Lương Châu đã âm thầm tiếp xúc với thế gia Trần Đáo cũng không ít. Còn Lưu Bị tuy rằng là một huyện lệnh, gần đây cũng có bổn phận thành thật, ngoài việc xử lý sự vụ ở trong huyện ra thì rất ít khi rời khỏi phủ đệ. Chẳng qua trong huyện tập trung không ít văn nhân sĩ tử mộ danh mà đến.
Giả Hủ chắp tay nói, nhất cử nhất động của mấy người Lưu Bị đều nằm trong sự giám sát của y.
- Cả ngày uống rượu sao? Ha ha, ta nhớ trong quân ngũ không cho phép uống rượu sao. Văn Hòa cũng đừng bị vẻ bề ngoài của Trương Phi này lừa gạt. Trần Đáo kia tuy rằng có chút tài năng, nhưng chưa đủ trầm ổn, ta triệu tập bọn họ đến Tương Dương, sao lại không có phòng bị chứ. Nếu đoán không sai, tất nhiên là Trần Đáo sẽ âm thầm tự mình kết giao với thế gia, vậy chẳng lẽ Lưu Bị vẫn không biết ư. Một người trồng rau ngay dưới mắt Tào Tháo như vậy, sao lại có thể không có tính cảnh giác chứ?
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
- Đám người Quan Vũ kia chạy đến Kinh Châu chưa?
Lưu Kỳ trầm ngâm nói. Nhớ rõ vài ngày trước đám người Quan Vũ cách Kinh Châu không xa, tại sao đến lúc này vẫn chậm chạp chưa tới?
- Đám người Quan Vũ mấy ngày trước đã đến Uyển Thành, tuy nhiên do Cam Phu nhân có bệnh trong người cần phải điều trị nên lưu lại Uyển Thành.
Giả Hủ nói.
- Ha ha, có bệnh trong người, nhưng thật ra tới rất đúng lúc.
Lưu Kỳ có chút kinh ngạc, Quan Vũ chẳng lẽ còn nghĩ tới việc có thể khống chế được Uyển Thành sao.
Tuy rằng Vương Nghị lúc này đã xuất chinh, nhưng trong thành vẫn còn gần mười nghìn binh mã, tuy rằng không có đại tướng trấn thủ, nhưng Ngô Hùng vẫn còn chút mưu trí, ít nhất không bị Quan Vũ ép đến chết.
Tuy nhiên Uyển Thành chính xác là nơi cực kỳ trọng yếu, Lưu Kỳ tròng mắt híp lại nói:
- Mệnh Ngụy Diên dẫn dắt ba nghìn binh mã dưới trướng hộ tống đám người Quan Vũ, khi nào thì Cam Phu nhân hết bệnh thì đưa bà ấy đi gặp Lưu Bị. Về phần Quan Vũ và binh mã dưới tay hắn, để cho bọn họ đến Nam quận trông coi đồ quân nhu.
Nhìn Hổ Báo kỵ biến mất ở phía xa, sắc mặt Hàn Toại bất ổn, mặc dù biết rằng Hổ Báo kỵ rõ ràng là đến để mặc cả, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Tào Hồng nắm bắt vừa đúng thời cơ.
Hiện nay dưới trướng hắn có thể tác chiến trên ngựa không dưới ba nghìn người, mà trong ba nghìn người này lại có một nhóm người bị thương không thể tiếp tục chiến đấu.
- Mà thôi.
Hàn Toại cười khổ một tiếng, thân hình có chút suy sụp vội xoay người đi xuống thành trì.
Đám người Trình Ngân phía sau cũng đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu rõ Hàn Toại rốt cuộc vì sao lại như vậy.
Ngay lúc mấy người chuẩn bị theo Hàn Toại rời khỏi, trên thành đột nhiên truyền ra một âm thanh, Hàn Toại ở phía trước cũng không nhận thấy điều này, mà mấy người Trình Ngân cũng chau mày quay lại.
Chỉ thấy binh sĩ trên cổng thành đều giương mắt hướng về phía ngoài thành, mỗi một người đều có sắc mặt hoảng loạn, âm thanh này thật ra hơn phân nửa là do đám binh sĩ thốt ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Hàn Toại phía trước dường như cũng phát hiện ra tình hình trên cổng thành, không khỏi không phiền lòng.
- Đó chính là kỵ binh?
Trình Ngân nhìn về phía xa xa hô lên một tiếng.
Theo tiếng hô của Trình Ngân, những người xung quanh đều đưa mắt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy phía xa có một đội kỵ binh không nhanh không chậm hành quân về hướng nơi này, tốc độ tuy không nhanh, nhưng nhìn vào là thấy được sự tinh nhuệ.
- Chẳng lẽ là Mã Siêu?
Trong lòng Trình Ngân kinh ngạc, nếu thật sự là Mã Siêu, vậy thì đối với họ mà nói tuyệt đối không được coi là một tin tức tốt, một khi Mã Siêu nổi điên lên thì không ai ngăn cản được.
Huống hồ chi, thành Võ Uy lúc này căn bản không có quá nhiều lực lượng để ngăn cản Mã Siêu.
- Không phải Mã Siêu.
Lúc này Hàn Toại quay lên cổng thành một lần nữa, nhìn vào kỵ binh đang tiến gần dưới thành lắc đầu nói:
- Đây không phải là kỵ binh của Lương Châu.
Nếu như là Mã Siêu thì lúc này chỉ sợ cũng sẽ không vội không chậm như vậy, không dám có chút sơ suất nào binh lính nhanh chóng được điều động lên cổng thành, bắt đầu phòng thủ trên cổng thành.
Binh mã trên cổng thành lúc này vừa được bố trí phòng thủ xong, kỵ binh dưới thành cũng vừa mới đến trước cổng thành.
- Hàn Toại ở đâu?
Mấy nghìn kỵ binh vừa đứng lại, chỉ có một tên tướng lĩnh trẻ tuổi thúc ngựa xuất trận ngẩng đầu lên cổng thành mà quát khẽ.
- Ngươi là kẻ nào?
Hàn Toại trong mắt ánh lên sự tức giận, người này dám gọi thẳng họ tên của hắn, quả nhiên vô lễ.
- Ta là Triệu Vân.
Triệu Vân nói xong, giọng nói chuyển sang lạnh lùng quát:
- Hàn Toại, ngươi có nguyện đầu hàng?
- Ơ, Triệu Vân? Là hắn.
Mọi người trên cổng thành đều đầy vẻ khiếp sợ, một trong số ít đại tướng nổi danh bậc nhất Kinh Châu, bọn họ đều có nghe nói.
Nhưng Triệu Vân vừa nói xong cũng khiến cho lòng người sinh phẫn nộ, dù là Tào Hồng cũng chưa từng vô lễ với Hàn Toại. Ngươi có nguyện hàng không? Tuy rằng lúc này Triệu Vân đứng dưới cổng thành, nhưng vài người vẫn cảm thấy dường như Triệu Vân đang đứng trên cao nhìn xuống vậy, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc.
- Triệu Vân, ngươi làm càn rồi đấy!
Trình Ngân đầu tiên không kìm nổi, quát lớn với Triệu Vân.
- Hàn Toại, ngươi có nguyện hàng?
Không để ý tới tiếng quát lớn của Trình Ngân, Triệu Vân lại hỏi Hàn Toại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận