Tam Quốc Tranh Phong

Chương 207

- ừ.
Lưu Kỳ quay đầu nói:
- hôm nay các vị hãy tạm nghỉ ngơi trong phủ, ngày mai sẽ cùng ta đi gặp phụ thân.
- Vâng.
Mọi người đều lớn tiếng đáp vâng.
Chương Bá ngay lập tức dặn dò mấy kẻ hạ nhân chuẩn bị nơi ăn chốn ở cho mọi người.
Sau khi an bài cho tất cả mọi người xong xuôi, Lưu Kỳ mới quay người lại nhìn chiếc xe ngựa sau lưng nói:
- Chạy vào trong.
Lưu Kỳ lệnh cho người đánh xe vào hậu viện mới dừng lại.
Lưu Kỷ mở cửa xa ngựa chui vào trong, Đại Kiều đang nằm dựa vào thành xe, còn Tiểu Kiều ở bên cạnh thì chốc chốc lại lau mồ hôi trên trán giúp Đại Kiều.
- Sao rồi?
Lưu Kỳ hỏi.
- Máu đã ngừng chảy rồi, nhưng hình như sức khỏe của tỷ ấy càng ngày càng yếu.
Tiểu Kiều nói một cách lo lắng.
- ừ.
Lưu Kỳ tiến lên phía trước cẩn thận tháo tấm vải trên cánh tay của Đại Kiều, chỉ nhìn thấy xung quanh vết thương đã chuyển sang màu đen, những vết máu còn lưu lại trên cánh tay cũng đã biến thành màu đen.
- có độc
khuôn mặt của Lưu Kỳ kinh ngạc thất sắc, trong lòng thầm trách bản thân đã quá sơ ý, đã là thích khách thì trên binh khí có độc cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
- Đi.
Lưu Kỳ ngay lập tức bế Đại Kiều lên, lớn tiếng nói với Tiểu Kiều ở bên cạnh, lúc này thì không quan tâm được nhiều nữa rồi, nếu như Đại Kiều mà chết như vậy thì hắn biết phải giao phó với Kiều Công như thế nào.
Đại Kiều mặc dù nhìn bề ngoài ung dung độ lượng, nhẹ nhàng khoan thai nhưng kỳ thực khi ôm trong lòng lại cảm thấy vô cùng yếu ớt, toàn thân nàng dù đầy đặn nhưng lại không mất đi vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp. Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu rồi bế Đại Kiều xuống khỏi xe ngựa.
- A.
Nhìn thấy Lưu Kỳ bế Đại Kiều xuống xe ngựa, Tiểu Kiều mới kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi vội vàng theo sau, Lưu Kỳ mà lại bế tỷ tỷ của nàng, chuyện này đích thực khiến nàng vô cùng kinh ngạc, có điều nghĩ tới tỷ tỷ có khả năng đã trúng độc thì trong lòng Tiểu Kiều càng lo lắng hơn.
- Đại công.
Uyển nhi, Tinh nhi vừa vào nội viện nghênh đón, nhìn thấy cô gái Lưu Kỳ đang bế trong lòng cả hai đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Mau chuẩn bị vải sạch và nước nóng, ngoài ra kêu Chương Bá cho người đi mời đại phu tới.
Lưu Kỳ không kịp giải thích với hai nàng đã bế Đại Kiều vào trong phòng, sau lưng Tiểu Kiều vội vàng theo cùng.
- Há.
Hai nàng lúc này mới kịp phản ứng, Uyển nhi đã để ý thấy Đại Kiều bị thương bèn quay đầu lại nói:
- Tinh nhi, mau đi nói Chương Bá cho người mời đại phu tới, nhân tiện kêu người hầu chuẩn bị nước nóng và vải sạch.
- Vâng.
Tinh nhi mặc dù trong lòng có chút không thoải mái nhưng mà vẫn phải đi chuẩn bị ngay lập tức.
Uyển nhi xoay người đi vào trong phòng, trong phòng Lưu Kỳ đang định đặt Đại Kiều xuống giường, Tiểu Kiều ở bên cạnh sau khi vào phòng cứ theo sau Lưu Kỳ, sau khi Uyển Nhi vào trong phòng nhìn thấy như vậy bèn vội vàng tiến tới lật chăn lên để Lưu kỳ đặt Đại Kiều xuống.
Lưu Kỳ sau khi đặt Đại Kiều xuống giường bèn sờ lên trán nàng, thấy Đại Kiều không phát sốt mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt thoáng hiện lên vẻ do dự, chỉ nghe một tiếng xoẹt, hắn thẳng tay xé rách toàn bộ vai áo trên cánh tay trái của Đại Kiều.
Tiểu Kiều và Uyển nhi ở bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Lưu Kỳ, tuy biết rằng khi đó giữa nam và nữ không nhất thiết phải thọ thọ bất thân nhưng giữa nam và nữ cũng không thể quá thân mật, Lưu Kỳ làm như vậy hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tưởng của hai nàng.
Có điều hai nàng ngay lập tức đã chú ý tới cánh tay của Đại Kiều, cánh tay vốn trắng nõn của Đại Kiều lúc này đã bị đen đi rất nhiều, đặc biệt là xung quanh vết thương thì đen hệt như than.
Lưu Kỳ hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nói:
- Vải.
Uyển nhi ngay lập tức tìm được một mảnh vải gấm trong đống y phục và đồ dùng hàng ngày bên cạnh đưa cho Lưu Kỳ, Lưu Kỳ chau mày nhìn miếng vải lụa lớn trong tay rồi rút bảo kiếm cắt mảnh vải thành nhiều mảnh nhỏ băng bó chặt trên cánh tay của Đại Kiều, ngăn cho chất độc lan chậm lại.
Đúng lúc này Uyển nhi cũng cho người mang nước nóng tới, Lưu Kỳ quay đầu lại nói với Uyển Nhi:
- Uyển nhỉ, lau sạch vết thương cho cô ấy.
Nói xong rồi quay sang mấy người thị nữ bên cạnh nói:
- Mở hết các cửa sổ ra, sau đó các ngươi có thể ra ngoài.
- Vâng.
Uyển nhi tiến lên trước đón lấy nước nóng rồi bắt đầu lau vết thương cho Đại Kiều.
- Đại công, đại phu đang ở bên ngoài rồi.
Tinh nhi ở một bên vừa giúp Uyển nhi rửa sạch miếng vải vừa nói.
- Đi mời đại phu vào đây.
Lưu Kỳ nói với một thị nữ ngoài cửa.
Không bao lâu sau thì thấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi vai đeo hộp thuốc đi vào, nhìn thấy cánh tay của Đại Kiều ông lão nhíu chặt lông mày xem xét kỹ lưỡng, sau đó mới thở dài nói:
- Đại công, lão phu cũng chưa từng gặp qua loại độc như thế này, do đó mà trong nhất thời không có cách nào trị khỏi, chỉ có thể kéo dài thêm vài ngày, hi vọng có thể giữ lại cánh tay của cô ấy, có điều nếu qua mười mấy ngày thì lão phu cũng không có cách nào khác nữa.
- Ngươi cứ tận lực chữa trị là được.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
Tiễn đại phu ra khỏi phủ đệ, Lưu Kỳ tìm hai người Cam Ninh, Mã Trung tới nói:
- Hai ngươi có biết Hoa Đà hiện nay đang ở đâu không?
- Bẩm chủ công, khi mạc tướng rời khỏi Trường Sa, thần y Hoa Đà đã đến Trường Sa rồi, thiết nghĩ rằng lúc này có lẽ sắp tới Tương Dương cũng nên.
Mã Trung nói, trước khi hắn rời đi có nghe Từ Thứ nói qua chuyện này, đối với việc của Hoa Đà mà Lưu Kỳ giao phó, hai người đều luôn lưu tâm, còn đặc biệt sắp xếp chuyện này xong mới rời đi.
- Ngươi lập tức đi nghe ngóng xem Hoa Đà hiện nay đang ở đâu, sau đó đích thân đến đón ông ấy, nhất định phải nhanh chóng đưa ông ta đến Tương Dương.
Sắc mặt của Lưu Kỳ có vẻ nặng nề nói với Mã Trung.
- Vâng.
Mã Trung ngay lập tức đáp.
- Chủ công, không lẽ phu nhân. . .
Cam Ninh hỏi một cách lo lắng.
- Trước mắt thì chưa có gì, nhưng e là không kéo dài được bao lâu.
Lưu Kỳ thở dài nói.
Cam Ninh, Mã Trung ở bên cạnh đều kinh ngạc, mặc dù Mã Trung có chút khó hiểu với cách xưng hô phu nhân của Cam Ninh nhưng mà hắn cũng biết sự việc rất hệ trọng bèn ngay lập tức nói:
- Chủ công yên tâm, mạc tướng sẽ đi đón Thần y Hoa Đà ngay lập tức.
- ừ, đi nhanh về nhanh, trên đường đi cẩn thận đó.
Lưu Kỳ gật đầu nói, sau khi nói xong khoát tay cho Mã Trung rời đi.
- Kiều công khi nào mới tới?
Lưu Kỳ nhìn về hướng Cam Ninh ở bên cạnh.
- Kiều Công nếu muốn tới Tương Dương cũng phải mất hơn mười ngày, chuyện của phu nhân có cần phái người đi thông báo trước?
Cam Ninh hỏi.
- Không cần.
Lưu Kỳ lắc đầu, trước mắt Đại Kiều vẫn chưa có chuyện gì, trong vòng hơn mười ngày chắc là không sao, nếu như phái người đi thông báo cho Kiều Công, lỡ như Kiều Công trong lúc lo lắng lại xảy ra chuyện gì thì nguy.
- Quân sư lúc nào mới tới được Tương Dương?
Lưu Kỳ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận