Tam Quốc Tranh Phong

Chương 327

Tận đến khi tiếng rống yên tĩnh lại, bốn phía chỉ còn lại tiếng nổ lách tách của cây đuốc, lúc này tất cả mọi người trong đại doanh đầy vẻ kính phục nhìn Hứa Chử vẫn đứng thẳng, ngửa mặt lên trời.
Ngụy Diên nhìn Hứa Chử tuy đã chết nhưng vẫn đứng thẳng, trong mắt cũng ánh lên tia kính nể, đồng thời cũng có chút tiếc nuối, thậm chí là hâm mộ. Nam nhi sinh ra sống trên da ngựa bọc thây chết trận sa trường, Hứa Chử chết trận đúng là mong muốn của gã. Mà nhìn Hứa Chử lực chiến mà chết, Ngụy Diên như thấy bản thân mình sau này, nhưng gã cũng không hối hận đi trên con đường này.
Chiến đấu chấm dứt, Ngụy Diên cảm giác mệt mỏi vô cùng, gã dùng trường sóc chống dưới đất, gắng gượng đứng thẳng.
- Chớ động vào hắn, lập tức trở về thành!
Nếu đoán không lầm lúc này Tuân Văn Nhược đã sắp chạy đến rồi. Ngụy Diên được sĩ tốt dìu đi vào trong thành Cức Dương, mà toàn bộ quá trình không có âm thanh reo hò nào.
Nửa canh giờ qua đi, tiếng bước chân dày đặc vang lên, nhiều đội binh mã vọt vào đại doanh im lìm, mà trong đại doanh Hứa Chử vẫn đang đứng yên như ban đầu.
- Hứa tướng quân!
Tuân Văn Nhược giục ngựa đi đến trước Hứa Chử, vẻ mặt lo lắng, tuy nhiên đợi cho y nhìn thấy Hứa Chử đứng thẳng bất động, trong lòng tràn đầy vẻ bất an, lo sợ.
- Hứa tướng quân?
Tuân Văn Nhược cố tự trấn định tiến lên khẽ gọi.
- Quân sư, Hứa tướng quân đã...
Một gã sĩ tốt tiến lên khom người nói.
- Hự!
Một ngụm máu tươi từ miệng Tuân Văn Nhược hộc ra, binh lính hoảng sợ bước lên đỡ lấy Tuân Văn Nhược đang lảo đảo sắp ngã.
- Tên nhãi Ngụy Diên, ta với ngươi không chết không ngừng.
Nói xong Tuân Văn Nhược lập tức đứng lên mang theo binh mã cùng tiến đến thành Cức Dương.
- Ngụy Diên, ta với ngươi không chết không ngừng!
Tuân Văn Nhược nào còn khí chất văn nhân nho nhã, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, bộ mặt dữ tợn, móng tay cắm sâu vào thịt, từng giọt máu tươi từ ngón tay nhỏ xuống.
Hứa Chử là ai, đó chính là ái tướng của Tào Tháo, được Tào Tháo tín nhiệm giống như Điển Vi đã chết trận, là võ tướng số một số hai dưới trướng Tào Tháo, địa vị thậm chí không hề kém y, bây giờ lại bị một Ngụy Diên không có danh tiếng gì chém chết. Tang Bá chết thì cũng thôi, nhưng ngay cả Hứa Chử cũng đã chết, y dù có công lao lớn cũng khó mà được bỏ qua.
Hơn nữa Hứa Chử tuy rằng bướng bỉnh, nhưng đúng là rất nghe theo lời của y, chưa từng có ý bất kính với y, lần này càng là vì bảo vệ y mới bị Tào Tháo phái tới Tương Dương, lại là bởi vì y một mình xuất binh Hứa Chử mới lực chiến mà chết. Bất kể là từ phương diện nào mà nói tất cả đều là tội lỗi của y.
Vốn lấy địa vị của y dưới trướng Tào Tháo, bởi vì tình huống đặc thù một mình điều Binh cũng không có gì, nhưng liên tiếp chết trận hai gã đại tướng, hơn nữa còn có một người lại là Túc vệ bên cạnh Tào Tháo, phần tội này mà ngay cả y cũng gánh vác không được. Mà quan trọng hơn cả là trận chiến này y cũng không hề giành được thắng lợi, từ lúc bắt đầu đến hiện tại ngoại trừ chết trận hai viên Đại tướng ra thì không lấy được bất kỳ công lao gì.
Tự tiện điều binh vốn chính là tội lớn, hơn nữa tổn binh hao tướng, phần tội này nói không chừng còn có thể liên lụy đến bộ tộc Tuân thị. Bộ tộc Tuân thị là đại tộc Trung Nguyên, mấy năm nay làm sao có thể chưa từng đắc tội với người nào, lúc bình thường những người này tự nhiên không dám đứng ra nói gì, nhưng hiện tại Tuân Văn Nhược phạm vào tội lớn như vậy, những người này sao có thể từ bỏ cơ hội công kích lại bộ tộc Tuân thị chứ.
- Mau! Tăng thêm tốc độ chạy tới Cức Dương, mệnh lệnh hậu quân lập tức chuẩn bị khí giới công thành.
Ánh mắt Tuân Văn Nhược lạnh lùng, ong thanh âm lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Y cũng không biết tình huống Ngụy Diên lúc này, nhưng năng lực của Hứa Chử thì y biết đấy, dù là Ngụy Diên muốn chém chết Hứa Chử cũng phải trả cái giá rất lớn, vậy thì lúc này chính là cơ hội tốt nhất để đánh chiếm Cức Dương. Lương thảo của đại quân đã bị thiêu hủy hoàn toàn, nếu không thừa cơ hội này đánh hạ Cức Dương, vậy đợi lúc Ngụy Diên kịp phản ứng cũng không có cơ hội nữa rồi.
Liều chết đánh cược một lần đánh Cức Dương, chém giết Ngụy Diên, tuy rằng không coi là cái gì, nhưng cũng có thể triệt tiêu một phần tội của mình, bởi vậy bất cứ cơ hội nào Tuân Văn Nhược đều sẽ không bỏ qua.
- Quân sư, tới Cức Dương rồi.
Một gã tiểu tướng chỉ vào thành Cức Dương đen kịt cách đó không xa, sắc mặt hơi có chút vui sướng.
- Đã chuẩn bị xong khí giới công thành chưa?
Nho phục màu trắng của Tuân Văn Nhược lúc này đã nhuốm máu tươi bùn đất, nhìn vô cùng thê thảm.
- Khởi bẩm quân sư, đồ quân nhu trong đại doanh đã bị thiêu hủy toàn bộ, chỉ còn lại mấy chục thang mây đơn giản mang theo quân thôi ạ.
Tiểu tướng vừa nói vừa cẩn thận nhìn Tuân Văn Nhược.
- Ừ. Truyền lệnh xuống lập tức công thành!
Tuân Văn Nhược đã liệu đến tình huống trong quân nên phất tay không trách tội. Lúc này đã là đêm khuya toàn bộ thành Cức Dương yên tĩnh dị thường, từ bên ngoài nhìn giống như là một tòa thành trống không. Lúc này Tuân Văn Nhược cũng chỉ cầu nguyện Ngụy Diên không có cảnh giác, bị trọng thương còn mệnh lệnh sĩ tốt phòng bị.
- Vâng.
Tiểu tướng thở phào vội lên tiếng trả lời rồi đi.
Không bao lâu, mệnh lệnh của Tuân Văn Nhược đã truyền đạt xuống, mấy trăm sĩ tốt mang theo thang xông về phía thành Cức Dương tối đen. Dưới ánh mắt lo lắng của Tuân Văn Nhược, những sĩ tốt đó chóng vọt tới dưới thành Cức Dương, thang cao ngất đã đáp lên tường thành Cức Dương.
- Giết!
Lúc các sĩ tốt đem thang đáp lên trên tường thành cũng là lúc tiếng kêu giết tiếng rung trời vang lên. Theo thanh âm ngập trời trên tường thành, trong chớp mắt gần ngàn cây đuốc được chiếu sáng, chiếu rõ toàn bộ thành Cức Dương.
- Ha ha, Tuân Văn Nhược, ngươi trúng kế rồi.
Một giọng nói vang lên, chỉ thấy trên thành trì Ngụy Diên mặc khôi giáp đứng hiên ngang nhìn xuống thành, nào có dáng vẻ bị thương.
Ngụy Diên hô xong vung tay lên, lập tức mấy trăm mũi tên bay xuống, binh lính đang trèo lên thang bị loạt tiễn bất thình lình bắn đến làm cho hỗn loạn, số bị rơi xuống tử thương hơn phân nửa.
- Cái gì!
Sắc mặt Tuân Văn Nhược lập tức trở nên xanh mét. Ngụy Diên này khó đối phó hơn nhiều như trong suy nghĩ của y.
- Tướng tài như thế tại sao giờ mời xuất hiện ở Kinh Châu?
Tuân Văn Nhược vẻ sầu khổ, y đến Kinh Châu mấy ngày gặp được mấy nhân tài, Ngụy Diên trước mặt này tuyệt đối là một vị tướng tài khó có được.
- Xem ra hôm nay không thể nào đánh hạ Cức Dương được rồi.
Sắc mặt Tuân Văn Nhược càng không ngừng biến hóa. Trong khoảng thời gian ngắn y còn không biết Ngụy Diên này có thật sự bị thương hay không. Nếu Ngụy Diên bị thương cho dù là hao phí chút sĩ tốt cũng phải giết chết gã. Điều này không chỉ nhằm giải vây cho gia tộc Tuân thị, mà còn khiến Kinh Châu tổn thất một gã tướng tài.
- Khởi bẩm quân sư, Phàn Thành bị Phi Hổ Quân tập kích.
Ngay lúc Tuân Văn Nhược do dự, một gã sĩ tốt khoái mã chạy tới báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận