Tam Quốc Tranh Phong

Chương 489

Ban đêm cùng ngày, thời điểm Cẩm Y Vệ đuổi tới quân doanh, Gia Cát Lượng lại xác nhận lại thân phận của Lý Khôi. Lần này Gia Cát Lượng lại hoàn toàn yên tâm, suốt đêm dẫn dắt đại quân đi đường vòng, chỉ lưu lại vẻn vẹn hai ngàn binh mã tạm thời yểm hộ.
… ., … …. , …. … … …., … … ….. …. , .
Trên quan đạo tại quận Tử Đồng, Triệu Vân cùng hai ngàn Phi Long Quân đi nhanh, lúc này hai ngàn binh mã vô cùng mệt mỏi, tơi tả, thậm chí quần áo cũng không có mà mặc, chỉ có điều tay cầm binh khí bên hông đeo một một túi vải, lúc chạy ở bên hông không ngừng đong đưa. Mà ngay cả Triệu Vân ở phía trước cả người cũng dơ bẩn, mơ hồ có thể phân biệt ra khôi giáp màu trắng bạc trên người.
Hai ngày đêm đi nhanh, trên đường đi chỉ nghỉ ngơi có mấy canh giờ, hai ngàn binh mã dưới sự dẫn dắt của Triệu Vân hai ngày một đêm không ngừng chạy trốn, cho dù là Triệu Vân cũng cảm thấy không thể tin nổi, lúc này Triệu Vân nằm xuống là cũng có thể ngủ, hắn cũng cảm nhận được hai ngàn binh sĩ phía sau cũng kiệt sức.
Thậm chí chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt hai ngàn binh sĩ có thể ngủ, đứng cũng có thể ngủ.
Nhìn một đám binh sĩ trong mắt tràn ngập tơ máu, sắc mặt trắng bệch, trong lòng Triệu Vân như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn đã từng lãnh đạo qua Bạch Mã Nghĩa Tùng, biết Phi Long Vệ và Bạch Mã Nghĩa Tùng chênh lệch, mặc kệ hắn huấn luyện Phi Long Vệ như thế nào, đều không đạt được như Bạch Mã Nghĩa Tùng.
Từng binh lính tham gia Bạch Mã Nghĩa Tùng, trong lòng bọn họ Bạch Mã Nghĩa Tùng chính là binh lính tinh nhuệ nhất thiên hạ, kỵ binh ưu tú nhất. Bạch Mã Nghĩa Tùng cùng kỵ binh Hung Nô giao chiến mà không rơi vào thế hạ phong, có thể đánh tan kỵ binh Hung Nô, trong lòng bọn họ đây tượng trưng cho việc bất bại.
Cũng bởi vì loại niềm tin này mà lúc trước khi Lưu Bị chiêu dụ hắn, hắn mới không đáp ứng Lưu Bị, sau khi Công Tôn Giản diệt vong hắn lại chọn trở về quê hương, ẩn cư nơi rừng núi.
Mà phía sau Triệu Vân, từng tên binh sĩ Phi Long Vệ cắn răng, mỗi một bước đều giống như đem hết toàn lực để cho bản thân không ngã xuống. Triệu Vân từng nói cho bọn họ những chuyện cũ về Bạch Mã Nghĩa Tùng, mà mỗi một lần thời điểm nhắc tới Bạch Mã Nghĩa Tùng, sắc mặt đều cung kính và nhớ lại.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Triệu Vân bọn họ đều thấy qua, cho tới nay, ở phương diện cưỡi ngựa bọn họ thua Phi Hổ Vệ mà canh cánh trong lòng, tuy rằng bọn họ biết Phi Hổ Vệ sẽ không hiểu thuật ám sát, trảm thủ, nhưng kiêu ngạo của bọn họ không cho phép thất bại. Sau khi biết Triệu Vân đi cùng với Phi Long Vệ, bọn họ mới có hi vọng này. Mà nghe thấy Triệu Vân tín phục Bạch Mã Nghĩa Tùng, nghe Triệu Vân Tùng kính trọng và ngưỡng mộ đối với Bạch Mã Nghĩa, bọn họ đều hi vọng mình có thể làm tốt hơn so với Bạch Mã Nghĩa Tùng, để cho Triệu Vân vừa lòng.
- Tướng quân, phía trước chính là Kiếm Các.
- Nói như vậy, đây chính là Kim Ngưu đạo?
Triệu Vân lúc này mới có thừa lực đánh giá tình hình bốn phía, chẳng biết từ lúc nào đường trước mắt bọn họ đã ngày càng nhỏ, mà hai bên thế núi càng thêm chập chùng nhiều vẻ, trong lúc mơ hồ đã có cảm giác đưa thân vào trong hẻm núi sâu kia.
- Đây đúng là Kim Ngưu đạo.
Một gã quần áo rách tươm lộ nóng bỏng nhìn phía xa nói.
Đang đi nhanh Triệu Vân chợt dừng lại, thật cao ngân thương lên, phía sau hai ngàn Phi Long Vệ ngay tức khắc cũng ngừng lại, tiếng bước chân nặng nề đột nhiên dừng lại, tuy một đám binh sĩ thể xác lẫn tinh thần lao lực quá độ, nhưng so như cũ vẫn đứng thẳng.
- Phía trước chính là Kiếm Các, cũng là mục đích của chúng ta trong chuyến đi này, hơn nữa trước Kiếm Các tất sẽ có trọng binh canh gác, nói không chừng lúc này bọn họ đã nhận được thông báo của Ích Châu ngăn cản chúng ta tiến vào, nói cách khác lúc này đây chúng ta sẽ ngã ở Kiếm Các trước, các ngươi có sợ hay không?
Nhìn hai ngàn binh lính dứng thẳng như cây cột, trong mắt Triệu Vân có ánh hào quang vô cùng nóng mà trước nay chưa từng có, lúc này hắn có tin tưởng đem huấn luyện hai ngàn tên binh lính thành kỵ binh như Bạch Mã Nghĩa Tùng, thậm chí còn vượt qua Bạch Mã Nghĩa Tùng, bởi vì hắn thấy được sự khát vọng có trong mắt hai ngàn binh sĩ này, thấy được niềm tin. Đây mới là nhân tố chống đỡ được một đội quân, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng.
-------------oOo---------
Trong sự trong trẻo lại xen lẫn thanh âm trầm thấp vang lên, khiến hai ngàn Phi Long quân tinh nhuệ nguyên bản đã mệt mỏi tinh thần chấn động, thời khắc này bọn họ đã chờ rất lâu rồi…
Từng Phi Long vệ nghiêm túc đứng tại chỗ, nắm chặt trường thương không hề sợ hãi.
- Được, ai thay ta đi thông báo một tiếng?
Triệu Vân giơ trường thương lên cao giọng nói.
- Mạt tướng nguyện đi.
Triệu Vân thanh âm vừa dứt, một tên tiểu tướng liền tiến lên, khom người nói. Thấy Triệu Vân gật đầu, tên tiểu tướng theo Kim Ngưu đạo bước nhanh về phía trước.
Phía sau cách đó không xa, Triệu Vân dẫn theo hai ngày Phi Long Vệ chậm rãi mà đi, cước bộ chậm rãi mà trầm ổn, chiến ý bị áp chế cuối cùng một lần nữa bạo phát.
Theo Kim Ngưu đạo thẳng tiến về trước, Kiếm Các trên cao nhìn xuống đem Kim Ngưu đạo cắt ngang eo, chặn đứng con đường, trên Kiếm Các thủ vệ nghiêm ngặt, từng tên sĩ tốt Ích Châu đề phòng thủ vệ bốn phương.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh hiện ra trước Kiếm Các, quần áo rách tả tơi. Nhưng mơ hồ có thể nhìn ra binh khí trong tay hắn, nhìn ra được người này là một tên lính tốt.
- Người dưới thành mau dừng bước.
Trên cổng thành một gã tiểu giáo đột nhiên cao giọng quát, theo tên đó, binh sĩ trên Kiếm Các cũng đều giơ cung nỏ lên, đề phòng nhìn tiểu tướng kinh Châu phía dưới thành. Thủ vệ ở đây tuy không bằng Kiếm Các chính diện, nhưng cũng không phải dễ dàng tiếp cận.
- Ta là hạ tướng của thống lĩnh Phi Long quân Triệu Vân dưới trướng Kinh Châu Mục Lưu Kỳ, mau thông báo cho tướng trấn thủ Kiếm Các, bảo hắn nhanh chóng tiếp đón binh mã Kinh Châu.
Tiểu tướng tiến lên vài bước, đứng hiên ngang, cao giọng nói, thanh âm trầm thấp quanh quẩn thật lâu ở Kim Ngưu đạo nhỏ hẹp.
- Cái gì? Binh mã Kinh Châu?
Gã tiểu giáo trên thành đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là lập tức đánh giá tiểu tướng dưới thành, đều nói Kinh Châu giàu có thiên hạ, nhưng sao binh kính của Kinh Châu lại chật vật như thế. Nhưng mà tên tiểu tốt lập tức nhận thức được gì đó, Kinh Châu cách nơi này không xa, không lâu mới truyền đến tin tức Kinh Châu mượn đường Ích Châu, trong thời gian ngắn có thể đến Kiếm Các như thế, bộ dáng như vậy cũng là có nguồn gốc của nó.
- Người ở dưới thành đợi chút.
Tên tiểu giáo khẽ quát một tiếng, phân phó một tiếng với những gã bên cạnh, sau đó xoay người đi thông báo.
Kiếm Các xây dựng dựa vào núi, đem Kim Ngưu đạo chặt đứt ngang eo, nhưng cũng chỉ không đến một khắc sau, liền nhìn thấy một tướng lĩnh khoảng hơn hai mươi tuổi, được bao quanh hơn mười tên tiểu tướng đi ra.
Người này đúng là đại tướng Ích Châu Ngô Ý. Gia tộc Ngô Thị là thế gia nổi danh của Ích Châu, đứng đầu trong tất cả thế gia thành Ích Châu, thế lực cực lớn, mà muội muội của ngô Ý này không lâu vừa mới gả cho con trai của Lưu Chương, gia tộc Ngô Thị lại càng lớn mạnh, Ngô Ý này chính là phụng mệnh lệnh của Lưu Chương tạm thời trấn thủ Kiếm Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận