Tam Quốc Tranh Phong

Chương 445

- Đa tạ tướng quân.
Mặc dù mười tên tiểu tướng này đi theo Thái Huân để báo thù nhưng nếu Thái Huân hành xử không ổn thì mọi người cũng sẽ không nghe theo hắn nữa, lần này thu phục mười ngàn đại quân, Thái Huân đã khiến cho mọi người âm thầm sợ hãi, hiện giờ lại nghe Thái Huân cam đoan như vậ, mọi người cũng không còn lo lắng nữa, lúc này quan trọng nhất vẫn là đánh tan binh mã Kinh Châu.
- Tướng quân, binh mã Kinh Châu đã đánh tới rồi.
Đúng lúc này một giọng nói truyền từ ngoài cửa vào.
- Đi, đi xem nào.
Thái Huân bắt đầu căng thẳng, đứng lên cùng mọi người ra khỏi lều lớn, dưới sự dẫn dắt của Thiên Phu Trưởng đi về phía cửa doanh.
Lúc này ngoài cửa doanh đã có vô vàn tiếng kêu la, Triệu Luy cầm trường kiếm ngồi trên lưng ngựa, không ngừng chỉ huy sĩ tốt tiến công vào đại doanh Quế Dương, mà dưới sự tấn công của binh mã Kinh Châu, binh lính Quế Dương cũng càng ngày càng bị lép vế. Những binh lính Quế Dương này căn bản không qua huấn luyện khắc nghiệt, làm sao có thể so với đội quân tinh nhuệ của Chinh nam đại quân, đã vậy thủ cấp của Bảo Long và Trần Ứng được treo cao ngoài cửa doanh khiến cho binh lính ngoài cửa doanh lại càng thêm hoảng sợ.
- Lần này Thái thú Quế Dương và hai nghịch tặc mưu phản không liên quan với các ngươi, nếu lúc này các ngươi biết hối cải ra doanh đầu hàng thì có thể được miễn đi tội chết.
Triệu Luy vừa chỉ huy sĩ tốt vừa cao giọng quát.
Nghe Triệu Luy nói vậy những binh lính gác cửa bắt đầu do dự, mà ngay cả Thiên Phu trưởng cùng Thái Huân từ trong lều lớn ra cũng bắt đầu dao động, tuy Thái Huân nói rất hay nhưng mọi người đều biết với binh lực của Quế Dương, căn bản không đủ để đối kháng với toàn bộ Kinh Châu.
Chỉ có điều chỉ dựa vào điều này mà muốn bọn họ ra doanh để đầu hàng thì thật không cam lòng.
- Người nào làm dao động quân tâm, giết không tha.
Ngay lúc mọi người đang do dự thì một tiếng hét to truyền tới khiến cho trong lòng các tướng sĩ đều chấn động, mọi người quay đầu lại thì thấy Thái Huân cùng mười tên tiểu tướng đã tới. Thái Huân sắc mặt lạnh lùng, tay đè chuôi kiếm khiến cho những người đang do dự rùng mình, mọi người đều không thể thoài nghi nếu mình có động tác gì nhất định sẽ bị Thái Huân chếm chết tại chỗ.
- Giết, ngăn bọn họ lại. Tướng quân đã đến đây, binh mã Kinh Châu không có gì đáng sợ.
Một gã Bách phu trưởng nhìn thấy Thái Huân tới liền cao giọng quát, tay cầm trường đao đánh lui một binh lính của Kinh Châu rồi nhanh chóng tới trước mặt Thái Huân khom mình thi lễ.
- Tham kiến tướng quân.
- Ừ, đứng lên đi. Ngươi có công trấn thủ quân doanh, sau trận chiến này sẽ luận công ban thưởng sau.
Thái Huân ca ngợi nhìn người bách phu trưởng nói.
- Đa tạ tướng quân.
Bách phu trưởng vui mừng quá đỗi, bây giờ hắn đang là bách phu trưởng, nhưng sau trận chiến này hắn có thể trở thành một thiên phu trưởng, về phần ai sẽ bị Thái Huân bãi miễn hắn không cần quan tâm.
Nhìn thấy người bách phu trưởng được như vậy hai thiên phu trưởng ở ngoài cửa doanh trong lòng đều trầm xuống. Trong đại trướng Thái Huân đã từng nói, bọn họ cũng nghe rất rõ ràng, chỉ sợ sau trận chiến này một trong hai người họ sẽ bị mất chức, hai người liếc nhau rồi khẽ gật đầu rồi nhìn về tên bách phu trưởng kia với ánh mắt lạnh lẽo, bất kể như thế nào người bách phu trưởng kia cũng phải chết trong trận chiến này.
- Bái kiến tướng quân.
Hai gã thiên phu trưởng đồng thời tiến lên hành lễ với Thái Huân.
- Không cần đa lễ, các người phụ trách trấn thủ phần tấn công chính diện của sĩ tốt Kinh Châu , trọng trách quan trọng không cần phải hỏi ý kiến của ta, nếu không trụ được bất cứ lúc nào cũng có thể nói với ta, ta sẽ điều thêm một ngàn người tới phòng thủ.
Thái Huân khẽ gật đầu nhìn hai người nói.
- Vâng.
Hai gã Thiên phu trưởng khom người nói.
Nói xong Thái Huân nhìn ra ngoài trướng vải thì thấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi tay cầm trường kiếm đang lạnh lùng nhìn hắn, hai mắt nhíu lại thầm nghĩ “người này không phải Triệu Vân”, tuy hắn không biết Triệu Luy là ai nhưng hắn biết Triệu Vân.
Chẳng lẽ Triệu Vân không tới? Trong lòng Thái Huân hơi nghi hoặc, tuy nhiên hắn cho rằng hai ngàn Phi Long Vệ của Triệu Vân không thích hợp công thành nhổ trại nên không nghĩ nhiều nữa.
Từ khi Thái Huân tới, nguyên bản những sĩ tốt Quế Dương đang bị lâm vào hoàn cảnh xấu cũng dần dần chống cự được, tuy không thể xoay chuyển được thế cục nhưng cũng không nguy khốn như vừa rồi.
- Điều thêm hai trăm cung tiễn thủ lại đây.
Thay Huân nói.
- Vâng.
Một gã tiểu tướng phía sau chắp tay xác nhận, xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Không bao lâu sau có hai trăm binh lính tay cầm cung tiễn dưới sự chỉ dẫn của hai gã Bách phu trưởng chạy tới. Nhìn thấy hành động của Thái Huân, Triệu Luy không những không lệnh cho sĩ tốt lui lại mà cầm kiếm nói:
- Thêm một ngàn người nữa.
Lần này chuyện Quế Dương Triệu Phạm câu kết với bộ tộc Thái thị ám sát các thế gia của Kinh Châu đã làm huyên náo cả Kinh Châu, chỉ có nhanh chóng giết trừ đám người Triệu Phạm mới có thể bình ổn náo động ở Kinh Châu, bởi vậy mặc dù nhìn thấy Thái Huân điều thêm hai trăm cung thủ nhưng Triệu Luy cũng không lệnh cho sĩ tốt lui binh, chỉ cần diệt trừ được Triệu Phạm và Thái Huân cho dù có tổn thất một ít binh lính cũng không tiếc.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Cùng lúc đó, cách đại quân Quế Dương năm dặm, Triệu Vân cũng được Phi Long Vệ bẩm báo binh lính Kinh Châu đang tấn công đại doanh Quế Dương, tuy nhiên xem tình hình có vẻ đang gặp khó khăn.
- Đi.
Triệu Vân không hề do dự mang theo một ngàn Phi Long Vệ đi về phía đại doanh Quế Dương, thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi cho Lưu Kỳ.
Một ngàn Phi Long Vệ cưỡi khoái mã rất nhanh chóng đã chạy tới cách đại doanh Quế Dương không xa, có lẽ đại quân Quế Dương bị binh mã Kinh Châu đánh chính diện thu hút hết binh lực nên phía sau không hề có phòng bị.
Triệu Vân vung tay lên lệnh cho binh lính Phi Long Vệ đứng lại chờ, còn một trăm tên Phi Long Vệ nhảy xuống ngựa phóng về phái đại quân Quế Dương, một lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt của Triệu Vân.
Sau một khắc đồng hồ, một trăm tên Phi Long Vệ này không hề có tin tức truyền về, mà Triệu Vân đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa cũng không có vẻ gì là gấp gáp. Triệu Vân hiểu rõ, Phi Long Vệ sở trường về ám sát, những binh lính Quế Dương này không tạo được uy hiếp với Phi Long Vệ.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát có một tiếng động truyền đến, ánh mắt Triệu Vân đột nhiên sắc bén, nâng trường thương lên khẽ quát một tiếng rồi xông ra ngoài, một ngàn tên Phi Long Vệ phía sau cũng nhau nâng trường thương đi theo sau Triệu Vân.
Rầm rầm... ...
Tiếng động lớn đột nhiên vang lên, tất cả binh linh trong đại doanh Quế Dương đều kinh ngạc nhìn về phía ngoài doanh trại, chẳng phải đại quân Kinh Châu đang tấn công chính diện ấy ư, vậy trong này là cái gì?
Tất cả binh lính phía sau đại doanh đều nhìn chằm chằm về phía trước, âm thành đó truyền tới từ chỗ ấy, tiếng động lớn càng ngày càng gần, lúc đó bóng dáng màu trắng hiện ra rồi lại xuất hiện thêm phiến màu trắng nổi trội trong bóng đêm. Trong lúc mọi người đang mải chú ý thì màu trắng ấy đã nhanh chóng đến gần đại doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận