Tam Quốc Tranh Phong

Chương 360

Triệu Vân tay nâng trường thương cao giọng hô.
- Có dám ra khỏi thành đánh một trận không.
Hai ngàn Phi Long Vệ cùng cao giọng hô.
Nghe được tiếng hét của Phi Long Vệ, Hoàng Cái xanh cả mặt, tuy nhiên ông không đánh mất lý trí, lúc này thành Sài Tang đang một mảnh hỗn loạn, mang theo mấy ngàn binh mã lộn xộn này ra khỏi thành, căn bản không phải là đối thủ của hai ngàn binh mã ngoài thành.
- Ngươi là người phương nào? Có dám báo danh?
Hoàng Cái hít một hơi thật sâu nhìn Triệu Vân nói, ông chưa từng nghe nói qua Kinh Châu xuất hiện một tướng lĩnh như vậy.
- Tại hạ là Triệu Vân, không biết Hoàng tướng quân có gì chỉ giáo?
Triệu Vân cất cao giọng nói.
- Chuyện hôm nay ta nhớ kỹ, ngày sau sẽ trả gấp trăm lần.
Hoàng Cái sau khi nói xong cũng không để ý tới Triệu Vân xoay người vào thành, không bao lâu sau cửa thành vang lên tiếng ầm ầm đóng lại, bỏ lại hai ngàn Phi Long Vệ.
Hoàng Cái cẩn thận như vậy, Triệu Vân bất đắc dĩ cười mang theo Phi Long Vệ rời khỏi. Trước mắt Giang Hạ khắp nơi đều là binh mã Giang Đông, nếu không thừa dịp lúc ban đêm rời khỏi, hành tung của Phi Long Vệ bất cứ lúc nào cũng sẽ bị binh mã Giang Đông giám thị.
uốt hai canh giờ, hỗn loạn trong thành Sài Tang mới dần dần bình ổn, tuy nhiên trong thành còn rất nhiều chỗ vẫn đang một mảnh hỗn loạn, liếc mắt là có thể nhìn thấy ở đây đã trải qua một hồi náo động. Lúc này quân doanh chứa lương thảo đã bị cháy đen một mảnh, nguyên một đống lương thảo cao ngất đã bị đốt hủy không còn.
- Lăng tướng quân, tổn thất thế nào?
Hoàng Cái vẻ mặt mệt mỏi nhìn Lăng Thống hỏi.
- Hoàng tướng quân, lương thảo trong doanh bị đốt hủy không còn, tuy nhiên đồ quân nhu phía sau được tạt nước kịp thời nên không bị lan đến.
Lăng Thống cũng mệt mỏi, lúc y đến đó toàn bộ quân doanh đã bị thiêu đốt hơn phân nửa, lương thảo rất dễ cháy nếu muốn dập tắt lửa cũng không còn kịp nữa, hắn chỉ có thể chỉ huy sĩ y tạt nước vào giữa lương thảo và đồ quân nhu mới ngăn không cho lửa lan đến gần đồ quân nhu.
- Vậy là tốt rồi.
Hoàng Cái nhẹ nhàng thở ra, ông cũng không trông cậy Lăng Thống có thể cứu được lương thảo, Lăng Thống có thể bảo vệ đồ quân nhu đã là tốt lắm rồi.
- Hoàng tướng quân, hiện tại lương thảo của đại quân đã bị hủy hết, ngày mai phải áp giải lương thảo đến đại quân nên xử lý như thế nào?
Lăng Thống cau mày hỏi. Mười vạn đại quân tiêu hao lương thảo cực nhanh, cách ba ngày phải vận chuyển lương thảo đến đại quân một lần, ngày mai chính là y kỳ hạnba ngà.
- Lần này lương thảo bị thiêu hủy hoàn toàn là sai sót của ta, ta sẽ chịu tội với chủ công, về phần lương thảo của đại quân cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, lúc này cần suốt đêm bẩm bảo chủ công, hiện giờ trong thành Sài Tang cũng chỉ có Lăng tướng quân mới có thể đảm nhiệm việc này, ta đem việc này viết ra tường tận, Lăng tướng quân thay ta giao cho chủ công.
Hoàng Cái thở dài nói.
- Hoàng tướng quân không cần lo lắng, tuy rằng mạt tướng không hiểu chuyện này, nhưng nghĩ Hoàng tướng quân cũng không phải vô cớ phạm phải sai sót này, chỉ cần tướng quân đem việc này nói rõ ràng, ta nghĩ chủ công tất sẽ thông cảm cho tướng quân.
Lăng Thống ban ngày tuần tra cả ngày nên ban đêm ngủ rất sớm, đến lúc này vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên y biết Hoàng Cái xưa nay cẩn thận, quả quyết sẽ không vô cớ phạm phải sai lầm như vậy.
Nghe Lăng Thống nói vậy, Hoàng Cái bất đắc dĩ cười, cùng Lăng Thống trở lại quân doanh, vội vàng viết tiền căn hậu quả việc này, giao cho Lăng Thống nói:
- Việc này phải phiền Lăng tướng quân rồi, việc này quan hệ trọng đại Lăng tướng quân cần phải đi sớm cho kịp báo cáo với chủ công, càng nhanh càng tốt.
Lăng Thống tiếp nhận thẻ tre trịnh trọng nói:
- Hoàng tướng quân yên tâm, ta chắc chắn đem việc này báo cáo chủ công trước Phi Long Vệ.
- Còn phần thẻ tre này, Lăng tướng quân nhất định phải giao cho chủ công.
Nói xong Hoàng Cái từ trong người lấy ra thẻ tre mà Triệu Vân giao cho ông, lắc đầu thở dài giao cho Lăng Thống. Trên thẻ tre là bút ký của Chu Du ông xác nhận không sai, nhưng Chu Du không có khả năng phản bội Giang Đông, ông nghĩ mãi mà không ra.
Lăng Thống có chút nghi hoặc tiếp nhận thẻ tre cất vào trong ngực, thi lễ với Hoàng Cái một cái rồi xoay người rời khỏi, lúc này cần báo sớm cho Tôn Sách, Lăng Thống không dám chậm trễ.
Thấy Lăng Thống rời khỏi, Hoàng Cái ngồi trong đại trướng thật lâu không nói gì, hôm nay xem như ông thất bại thảm hại, từ đầu đến cuối đều lâm vào trong bẫy của đối thủ, không chỉ lương thảo của mười vạn đại quân bị đốt hủy mà ngay cả bí mật trọng yếu nhất của Giang Đông cũng để lộ.
Hơn mười năm chinh chiến ông chưa từng bất lực như hôm nay, mình đã cẩn thận đi cẩn thận lại mà không ngờ vẫn bị trúng gian kế của đối phương, điều này làm cho Hoàng Cái có chút xấu hổ, không ngờ mình lại thua trong tay một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
....................................
Ngoài thành Giang Hạ, trong đại doanh Giang Đông, Lăng Thao và Thái Sử Từ tiến đến tấn công Hạ Khẩu và Tây Lăng đã dẫn dắt binh mã về đến, cũng giống như binh mã Giang Đông tấn công Giang Hạ, binh mã Giang Đông tấn công hai thành cũng không tiến triển chút nào, tuy rằng trong hai thành không có đại tướng, nhưng binh linh trong thành dưới sự chỉ huy của Phi Long Quân vẫn đánh lui binh mã Giang Đông.
Lúc nhận được mệnh lệnh của Tôn Sách, hai người đều có chút bất ngờ, đã thương lượng là công thành ba ngày, ngày đầu tiên đã bị Tôn Sách triệu hồi, hai người đều âm thầm suy đoán dụng ý của Tôn Sách.
Khi trở lại đại doanh liền biết sự tình cụ thể, hai người đều kinh ngạc. Hai người còn tưởng rằng Tôn Sách bất mãn với bọn họ nên phải thay đổi, không ngờ là lui binh. Nghe được lui binh hai người cũng tự giác nhẹ nhàng thở ra, hai người họ cũng không nắm chắc trong ba ngày có thể hạ thành sẽ lui binh cùng một đống thi thể dưới thành, còn không bằng lui binh trước.
Khác với những người khác, Thái Sử Từ và Lăng Thao không có lòng tranh công, hai người ở dưới trướng của Tôn Sách đã lập không ít công lao, cũng không cần quan tâm công trạng này, hơn nữa tuy hai người không thông chính sự, nhưng cũng hiểu được tình cảnh trước mắt của Giang Đông, nếu Giang Đông giằng co ở Giang Hạ thời gian quá nhiều, chỉ sợ là khó rút thân được.
Hiện tại nhìn qua lui binh là Giang Đông thua, nhưng đại quân Giang Đông đánh hạ tất cả thành trì lớn nhỏ của Giang Hạ, tù binh và đồ quân nhu thu được cũng không ít, cái này đối với Giang Đông mà nói cũng là thu hoạch.
- Chủ công, binh mã phân tán ở các nơi đã tụ tập xong, sáng sớm ngày mai có thể lui binh.
Chu Du nói với Tôn Sách, ngoài Chu Du còn có Lỗ Túc và Trương Hoành.
- Ừ, việc này giao cho Công Cẩn vậy, sáng sớm ngày mai lui binh, nói không chừng binh mã Kinh Châu có thể sẽ truy kích, đến lúc đó còn cần Công Cẩn và Tử Nghĩa lãnh binh ngăn cản.
Tôn Sách suy nghĩ một chút nói.
- Chủ công yên tâm, tất sẽ không để cho binh mã Kinh Châu thừa cơ.
Chu Du chắp tay nói.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, khiến cho ba người trong đại trướng đều nhíu mày, lúc này có người xông vào đại trướng hẳn là xảy ra chuyện lớn, không bao lâu nữa là lui binh rồi, không ngờ lại xuất hiện biến cố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận