Tam Quốc Tranh Phong

Chương 446

- Là kỵ binh.
Một tiếng kinh hô truyền ra khiến tất cả mọi người phát lạnh, hôm nay đại quân Kinh Châu còn có cả kỵ binh, hơn nữa còn hai ngàn Phi Long Vệ, tuy bọn họ chưa từng nhìn thấy Phi Long Vệ nhưng lại kính sợ Phi Long Vệ vô cùng.
- Mau, đề phòng.
Một gã Thiên phu trưởng rốt cuộc cũng có phản ứng, sắc mặt trắng bệch quát mọi người, sau đó một gã thiên phu trưởng khác cũng thúc giục mọi người đề phòng.
Vào lúc này, một trăm bóng dáng kia đột nhiên xuất hiện từ bên trong đại doanh, một trăm tên Phi Long Vệ không biết đã bỏ đi khôi giáp đổi thành áo đen từ lúc nào, bọn hắn đi đến đâu máu tươi tung bay tới đó, hai gã Thiên phu trưởng cũng bị chém chết, toàn bộ hậu doanh cũng vì thế mà lâm vào hỗn loạn.
Triệu Vân xông lên tiếp cận hậu doanh, tay cầm trường thương đâm vào hàng rào khiến nó bay ra rất xa.
Rầm rầm rầm... ...
Càng ngày càng nhiều hàng rào bị đánh bay, hậu doanh bị Triệu Vân tấn công mãnh liệt, một ngàn Phi Long Vệ phía sau cũng theo Triệu Vân vọt vào trong doanh trại, hậu doanh không có sức phản kháng đã bị Phi Long Vệ đánh tan.
Nhưng Phi Long Vệ cũng không quan tâm đến binh lính Quế Dương mà tiếp tục phòng về trước doanh trại, một ngàn Phi Long Vệ dưới sự chỉ dẫn của Triệu Vân thế như chẻ tre, sĩ tốt trong đại doanh Quế Dương chưa kịp phản ứng đã bị Phi Long Vệ từ phía sau tới đánh tan.
Hai ngàn binh lính Quế Dương đang trấn thủ đại doanh sau khi thấy đại doanh bị phá liền xông tới ngăn chặn Phi Long Vệ, tuy nhiên hai gã Thiên phu trưởng vừa lên đã bị Triệu Vân chém chết, hai ngàn binh lính Quế Dương còn chưa kịp phản ứng đã bị Phi Long Vệ tấn công liền bỏ chạy tán loạn.
Triệu Vân không thèm quan tâm vẫn mang theo Phi Long Vệ đi về phía cửa doanh nơi binh lính Kinh Châu đang giao chiến, ở đó Thái Huân dẫn theo hơn mười tên tiểu tướng thu gom binh lính, nhìn thấy binh lính bỏ chạy Thái Huân vô cùng tức giận, tuy nhiên lúc này quân tâm đã mất, mặc kệ Thái Huân nổi giận thế nào thì binh lính cũng không phục tùng mệnh lệnh.
Triệu Vân dường như đã biết Thái Huân ở đâu liền thúc ngựa phóng về phía Thái Huân, nếu đại quân Quế Dương đã tán loạn thì không thể buông tha cho Thái Huân, Thái Huân chính là chủ mưu của mọi chuyện, nếu để cho hắn chạy thoát, cho dù có tiêu diệt được phản loạn cũng không được trọn vẹn.
Dường như biết được ý của Triệu Vân, Thái Huân sợ hãi nhưng không biểu hiện ra ngoài, hắn vừa chạy trốn vừa vứt bỏ khôi giáp trên người.
Thái Huân chạy trốn kéo theo sĩ tốt Quế Dương tán loạn. Triệu Luy cũng dẫn theo sĩ tốt vọt từ ngoài cửa doanh vào, tuy nhiên Triệu Luy không đuổi theo Thái Huân và chỉ huy sĩ tốt thu gom binh lính chạy trốn.
- Đáng chết, thế nào mà Triệu Vân lại xuất hiện tại hậu doanh của ta, Thám báo của ta đâu hết rồi?
Thái Huân vừa bỏ chạy vừa âm thầm chửi rủa, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi là hắn có thể nâng cao thêm sĩ khí của mười ngàn đại quân, nhưng hiện tại đã bị Triệu Vân phá hủy hoàn toàn. Mười ngàn đại quân này đối với Thái Huân thực sự là hết sức quan trọng, vậy mà bây giờ lại trở về hai bàn tay trắng, chạy đông trốn tây.
- Tướng quân, đi về phía này.
Một gã tiểu kêu to gọi Thái Huân.
Nghe được tiếng hét to, Thái Huân sầm mặt lại thầm nghĩ tên này quá mức hồ đồ. Vào lúc hắn đang bị Triệu Vân truy sát lại kêu to như vậy khác nào tiết lộ hành tung của hắn cho Triệu Vân biết, hiện giờ đại quân đang vào lúc hỗn loạn, chỉ cần vứt bỏ khôi giáp đi vào một chỗ tối thì Triệu Vân có muốn tìm được hắn cũng không dễ.
- Thái Huân, chạy đi đâu.
Triệu Vân vừa thúc ngựa chạy vừa cầm trường thương chỉ vào Thái Huân quát, những binh lính vây quanh Thái Huân khi nhìn thấy Triệu Vân tới liền chạy trốn mà không dám đứng gần Thái Huân nữa, thậm chí cả mười tên tiểu tướng luôn đi theo Thái Huân cũng vô tình rời bỏ Thái Huân.
- Các ngươi…
Thái Huân thấy vậy liền tức giận, trong lòng vừa thầm mắng mọi người vong ân phụ nghĩa vừa tìm cách thoát thân.
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, Triệu Vân đã đuổi tới trước mặt Thái Huân.
- Thái Huân, để mạng lại.
Triệu Vân quát lên một tiếng, trường thương trong tay đâm thẳng vào Thái Huân.
Thái Huân giật mình, cả người lăn mấy vòng trên mặt đất tránh đi một thương của Triệu Vân, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Vân nói:
- Khoan đã, Triệu tướng quân xin dừng tay.
- Hừ, ngươi có gì muốn nói?
Triệu Vân lạnh lùng chĩa trường thương vào Thái Huân đề phòng hắn chạy trốn, nói.
- Gia tộc Thái thị ta kinh doanh mấy chục năm ở Kinh Châu, trong tay nắm vô số của cải, chỉ cần Triệu tướng quân đồng ý buông tha cho tại hạ, tại hạ nguyện ý đem những của cải này tặng cho tướng quân.
Thái Huân đứng lên nhìn Triệu Vân nói.
Nghe Thái Huân nói như vậy Triệu Vân sửng sốt rồi lập tức biến thành tức giận, hắn còn nghĩ Thái Huân muốn nói chuyện trọng yếu gì đó, không ngờ hắn nói tới tiền tài, tiền tài chỉ là vật ngoài thân làm sao có thể làm dao động tinh thần của hắn.
Triệu Vân muốn động thủ chém chết Thái Huân thì chợt nghe hắn nói:
- Triệu tướng quân cần phải biết những của cải này cho dù mười đời nhà tướng quân dùng cũng không hết, những thứ này Lưu Kỳ không thể cho tướng quân được.
Thái Huân vẻ mặt tự tin nói, gia tộc Thái Thị của hắn có bao nhiêu của cải, chính hắn cũng không rõ, ít nhất cũng có mấy vạn kim, nhiều của cải như vậy nhất định sẽ làm người trước mặt dao động.
- Muốn chết!
Triệu Vân tức giận cầm trường thương đâm ra, trong nháy mắt đã đâm thủng lồng ngực của Thái Huân. Thái Huân nhìn trường thương đâm xuyên qua thân thể mình với vẻ mặt không thể tin, đến chết hắn vẫn không hiểu vì sao Triệu Vân lại không thiết đến mấy chục vạn kim mà đâm chết hắn.
- Hừ!
Triệu Vân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn thi thể của Thái Huân rồi lệnh cho sĩ tốt chém đầu THái Huân để đưa tới Tương Dương.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trong đại doanh, hai người Triệu Vân và Triệu Luy cùng nhau đi vào trong lều lớn, lúc này Bàng Thống đang mỉm cười nhìn hai người. Trước khi hai người tới Bàng Thống cũng đã nhận được tin tức từ thám báo, có thể nói toàn bộ công lao trong trận chiến này đều thuộc về hai người.
- Quân sư, đây là đầu của Thái Huân.
Triệu Vân tiến phía trước đưa bao trong tay cho Bàng Thống.
- Ồ, Thái Huân rất ít khi lộ diện ở Tương Dương, ta cũng chưa từng gặp mặt hắn, ngươi đã để sĩ tốt trong quân biết người này nhận dạng chưa?
Bàng Thống nhìn Triệu Vân nói.
- Quân sư yên tâm, mạt tướng đã tìm mấy người nhận dạng, người này đúng là Thái Huân.
Triệu Vẫn khẽ cười nói.
- Tốt lắm, đưa đầu Thái Huân về Tương Dương, các thế gia cũng tạm thời ổn định rồi.
Bàng Thống gật đầu nói.
- Quân sư, ban ngày mạt tướng cùng Phi Long Vệ công phá thành Quế Dương nhưng lại không tìm thấy Triệu Phạm đâu cả.
Nói xong Triệu Vân bẩm bảo tình hình thành Quế Dương cho Bàng Thống.
- Không ngờ Triệu Phạm lại cơ trí như vậy, Thái Huân thâm trầm nhưng nóng vội đương nhiên bị người này trêu đùa.
Bàng Thống kinh ngạc nói.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hai người, Bàng Thống phất tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận