Tam Quốc Tranh Phong

Chương 571

Đối mặt Dương Hoài Ích Châu, hắn không dám có chút nào coi nhẹ nào, toàn bộ Ích Châu ngoài trừ mấy người Trương Nhậm, Nghiêm Nhan ra, Dương Hoài có thể nói là một trong số ít mãnh tướng, cả đời không biết tham gia bao nhiêu trận chiến rồi, đối mặt với tướng lĩnh như vậy Lưu Kỳ cũng không nắm chắc phần thắng.
Nhưng hôm nay là một thời cơ quan trọng để cướp lấy Giang Du, hắn không muốn bỏ qua, càng không muốn vì chính mình mà bỏ qua. Chương bá truyền thụ kiếm pháp cho hắn, mỗi ngày hắn đều luyện tập, cho dù là xuất binh bên ngoài cũng chưa từng buông bỏ, bởi vậy trong lòng hắn hơi có chút lo lắng, đối mặt với Dương Hoài dù không thể thắng, cũng có thể để thủ hạ của hắn bình yên sống sót.
Tiếng bước chân chợt vang lên dồn dập, đang lúc Lưu Kỳ lau sạch trường kiếm động tác bỗng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hướng về lều lớn.
Bóng đêm như nước, bên trong thành Giang Du toàn bộ lâm vào cảnh yên tĩnh, khác với hôm trước, hôm nay trên tường thành ngọn đèn không còn được chiếu sáng như ban ngày giống như mấy ngày hôm trước …
Mà trên tường thành binh lính Ích Châu canh gác không như trước, lúc trước năm bước một đội mười bước một trạm canh gác, hôm nay lại đang túm năm tụm ba lác đác đứng trên tường thành.
Gần giờ tý, cửa thành phía đông thành Giang Du lặng lẽ mở, một người cầm đầu mặc khôi giáp màu đen tay cầm trường đao thản nhiên bước nhanh đi ra cửa chính đúng là Dương Hoài, phía sau một vạn binh mã Ích Châu gắt gao đi theo.
Một vạn đại quân lặng lẽ đi ra khỏi cửa thành, đi tới một chỗ tối cạnh cửa thành tạm thời ẩn nấp, vô số thám báo lặng lẽ đi ra, ý đồ đem thanh trừ trạm gác ngầm của Kinh Châu còn lại.
Một loạt hành động của binh mã Kinh Châu không thể nghi ngờ nói cho Dương Hoài biết sau khi hai chi binh mã Kinh Châu tập trung ở đây, tình cảnh của hắn càng thêm nguy hiểm.
Tuy rằng dựa vào hai vạn binh mã trong tay, hắn có thể bảo vệ Giang Du không mất, nhưng cố thủ chờ viện binh thật sự không phải là phong cách của hắn.,Hơn nữa lúc trước trong vòng một canh giờ hắn đánh bại Giang Du, nếu dễ dàng bị vây khốn ở bên trong thành trì, vậy thì thành quả lúc trước trở thành công dã tràng rồi.
Mấu chốt nhất chính là Lưu Chương cũng không cho phép hắn làm như thế. Trước khi đến Giang Du Lưu Chương đã,ra lệnh cho hắn phải gây hỗn loạn lớn.
Gần một khắc đồng hồ sau, thám báo bốn phía đều quay lại truyền tin tức, con đường phía trước đã thông suốt rồi.
Dương Hoài kìm nén tâm tư muốn dẫn theo một vạn binh mã dưới trướng đi về hướng đại doanh Kinh Châu, dọc theo đường đi hắn thậm chí có thể nhìn thấy vết máu loang lổ do đôi bên chiến đấu kịch liệt để lại.
Mấy lần chiến đấu kịch liệt với đối phương như thế, thực lực binh sĩ Kinh Châu khiến Dương Hoài chấn động, hắn tay nắm lấy trường đao ý muốn đánh lén đại doanh Kinh Châu trong lòng càng thêm kiên định.
Sau một nén nhang, khi đại doanh Kinh Châu xuất hiện trước mắt Dương Hoài, thấy đại doanh Kinh Châu đề phong nghiêm ngặt, hàn quang trong mắt Dương Hoài chợt lóe trường thương trong tay lặng yên đưa ra.
Trong lều lớn, Lưu Kỳ ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, hai tay cầm Hiên Viên Kiếm đứng yên lặng hồi lâu, hai mắt nhắm nghiềm giống như đang ngủ. Phía dưới, vài tên tiểu tướng hiên ngang đứng, cả người lộ ra ý chí chiến đấu dày đặc.
Lưu Kỳ đã nói rõ toàn bộ với bọn họ, ngay vừa rồi một tên hắc y nhân yên lặng xuất hiện trong trướng, đem hành tung đại quân Ích Châu nói cho bọn họ việc Dương Hoài muốn đánh lén đại doanh Kinh Châu.,Biết được tin tức này, ban đầu mọi người đều ngạc nhiên, sau đó tất cả đều hưng phấn.
Trước đó Lưu Kỳ triệu tập bọn họ trong đại trướng, hiển nhiên là sớm dự tính trước, như vậy hết thảy chủ công đã sắp xếp khiến mọi người đều kinh hãi.
Tùng tùng tùng…..
Đột nhiên tiếng trống trận vang lên dồn dập, âm thanh chấn động bốn phương.
- Đến rồi!
Bỗng nhiên Lưu Kỳ mở hai mắt, trong ánh mắt cũng bình tĩnh dị thường.,Chẳng biết tại sao đối với giết chóc Lưu Kỳ có thể bình tĩnh đối mặt, nghĩ lại những việc đã trải qua mấy tháng qua thật sự là không thể tưởng tượng được.
Đưa mắt nhìn tiểu tướng bốn phía, hơn mười tên tiểu tướng hai mắt đều nhìn mình chằm chằm, không có vẻ khẩn trương cùng sợ hãi, ngược lại là chiến ý hào hùng, trong lòng hắn không khỏi thầm tán thưởng, hơn mười tên tiểu tướng này là hắn chọn ra từ Phi Long Vệ, tạm thời đảm nhiệm chức tiểu tướng.
- Đi thôi.
Lưu Kỳ gật đầu nói.
Hơn mười tên tiểu tướng khom người thi lễ với Lưu Kỳ, lập tức lần lượt rời khỏi, phân chia đến tất cả các đại doanh.
Theo tiếng trống trận vang lên, trong đại doanh binh lính đều bỏ hết mọi chuyện xuống cầm binh khí đi đến địa điểm tập kết.
Ở ngoài đại doanh, tùy ý có thể thấy được binh mã Ích Châu đông nghịt, mỗi một tên binh sĩ dựa vào doanh trại xông lên chiến đấu kịch liệt,với binh sĩ Ích Châu không nghỉ.
Bên ngoài doanh trại cách đó không xa, Dương Hoài mắt lạnh lùng nhìn màn chiến đấu kịch liệt ở ngoài doanh trại, cũng không tự mình tiến lên mà không ngừng hạ lệnh, binh mã Ích Châu đang tấn công, trong thời gian ngắn bên trong có phản ứng rất nhanh, mỗi một lần thay đổi đều công kích nơi yếu nhất của doanh trại.
Đối mắt với binh mã Ích Châu mạnh mẽ công kích, thủ vệ ở bốn phía cũng không yếu thế chút nào, dưới sự chỉ huy của từng tên tiểu tướng trận thế nhanh chóng thay đổi, bảo vệ chặt chẽ doanh trại.
Lưu Kỳ dưới sự bảo vệ của mấy trăm thân binh đem tình huống trong doanh trại thu vào mắt, tiểu tướng này tuy rằng kém Dương Hoài, nhưng đối với thế công của Dương Hoài lại có thể rất nhanh tìm cách hiệu quả nhất, vài tên tiểu tướng cùng liên kết lại một chỗ lại có thể bất phân thắng bại cùng Ích Châu, tuy rằng mơ hồ đang ở thế hạ phong, nhưng lại chắt chẽ đem binh mã Ích Châu ngăn ở ngoài doanh trại.
Nếu bản lãnh của Dương Hoài chỉ vẻn vẹn như thế, Lưu Kỳ tin tưởng chỉ dựa theo vài tên tiểu tướng là có thể ngăn được binh mã Ích Châu tấn công.
Theo Dương Hoài truyền lệnh, binh sĩ Ích Châu bên ngoài doanh trại nhanh chóng phản ứng lại, tấn công chính diện rồi đột nhiên tăng mạnh ở ngay mặt khiến cho binh lính thủ vệ áp lực tăng gấp bội.
Hơn nữa theo thời gian tấn công trực diện đang không ngừng tăng mạnh, mơ hồ đã có thế sắp công phá được doanh trại. Thủ vệ tuy đau khổ chống đỡ, nhưng cũng không điều động binh mã bốn phía tiến lên tiếp viện.
Bởi vì tầm mắt của mọi người đều rời đi đến phía sau đại quân Ích Châu, nhiều đội binh mã đang tập kết. Mọi người còn chưa biết mục tiêu tấn công của binh mã Ích Châu, không đến thời khắc nguy hiểm nhất, đều không dám dễ dàng điều động binh lính dưới trướng, để tránh Dương Hoài thừa cơ hội.
Cảnh chém giết vô cùng thê thảm, qua một lát thời gian, song phương bỏ lại bên ngoài doang trại mấy trăm cỗ thi thể, hơn nữa số người còn đang tăng.
Không khí thảm liệt bao phủ toàn bộ chiến trường, giống như đặt mọi người trong lòng một khối đá lớn, dù ai cũng không có cách nào dự đoán được người tiếp theo ngã xuống có phải là chính mình hay không.
Không tốt!
Đang lúc chỉ huy binh sĩ chiến đấu vài tên tiểu tướng đều tâm thần chấn động, chỉ thấy bên ngoài doanh trại không ngờ binh sĩ Ích Châu hướng về nơi này tấn công, không chút do dự nào, vài tên tiểu tướng đem tất cả binh lính dưới trướng triệu tập đến ngăn cản binh mã Ích Châu tấn công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận