Tam Quốc Tranh Phong

Chương 490

Nhìn thoáng qua tên tiểu tướng dưới thành, tuy quần áo rách tả tơi nhưng lại rất hiên ngang mà đứng, trong lòng Ngô Ý kinh ngạc, hắn vừa nhìn liền biết tên tiểu tướng dưới thành không hề là giả, mà là binh lính đã được trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.
- Ngươi nói ngươi là binh lính Kinh Châu, có gì để chứng minh?
Ngô Ý hỏi.
- Tướng quân nhà ta đang ở phía sau, kính xin tướng quân chờ một lát.
Tiểu tướng ngẩng đầu nhìn Ngô Ý, chắp tay ra hiệu nói.
- Hỗn xược, ngươi có thân phận gì mà dám để tướng quân ta phải đứng đợi ở đây, quả thực là buồn cười.
Còn không đợi Ngô ý nói chuyện, một tên tiểu tướng bên cạnh liền quát lớn, không chỉ người này phẫn nộ mà bốn tên tiểu tướng xung quanh cũng thế. Binh mã Kinh Châu đến từ xa mặc dù là khách, nhưng cũng không thể có đạo lý để chủ nhân đi ra đợi như thế, ngay cả Ngô Ý sắc mặt cũng có chút âm trầm.
- Ồ?
Đột nhiên Ngô Ý ngẩng mạnh đầu lên nhìn ra xa, theo hướng Kim Ngưu đạo hắn nghe thấy tiếng bước chân trầm thấp, quả nhiên không lâu, liền nhìn thấy một tướng lĩnh tay cầm trường thương màu trắng bạc xuất hiện trong tầm mắt của hắn, ngay sau đó là từng tên từng tên binh sĩ chẫm rãi đi tới, tuy đều giống tên tiểu tướng vừa nãy quần áo tả tơi nhưng một ai nấy đều chiến ý dâng cao, ẩn tàng sát khí.
Đặc biệt là thống lĩnh đi phía trước, càng khiến trong lòng Ngô Ý cảm thấy kinh ngạc, tuy không nhìn rõ khuôn mặt người này, nhưng hắn có thể nhìn ra người này tuổi không lớn, tuổi trẻ như thể lại có thể thống lĩnh đám binh mã tinh nhuệ này, nếu không phải gia tộc có thể lực khổng lồ thì chính là những người xếp hàng đầu văn võ toàn tài ở toàn bộ Kinh Châu rồi.
Trong lòng Ngô Ý vừa động liền nghĩ ngay đến hai thống lĩnh trẻ tuổi nổi bật nhất Kinh Châu gần đây, nghe nói đều là hơn hai mươi tuổi đã một mình cầm binh, hơn nữa đều là binh mã tinh nhuệ nhất của Kinh Châu, Ngụy Diên và Triệu Vân.
Ngụy Diên chém giết Hứa Chử đánh hạ Uyển Thành sớm đã truyền khắp thiên hạ, mà Triệu Vân là một kẻ áo vải trở thành thống lĩnh Phi Long Vệ cũng làm người khác chú ý. Ngụy Diên bây giờ đang ở Hán Trung, vậy người trước mắt kia có lẽ là Triệu Vân rồi.
- Xin hỏi dưới thành chính là Triệu tướng quân?
Ngô Ý cất cao giọng hỏi.
Nghe thấy Ngô Ý hỏi, Triệu Vân mắt hơi híp lại, xác nhận Ngô Ý này không có địch ý mới chắp tay nói:
- Tại hạ chính là Triệu Vân, không biết các hạ là?
- Mở cửa.
Ngô Ý lúc này quay đầu nói với tiểu tướng phía sau.
- Tướng quân, còn chưa xác nhận thân phận, nếu như…
Lời vừa nói ra một nửa liền bị Ngô Ý ngăn lại.
- Yên tâm đi, đây là binh mã Kinh Châu không thể nghi ngờ.
Ngô Ý lắc đầu nói.
Không bao lâu của thành mở ra, Ngô Ý mang theo mười tên tiểu tướng đi ra:
- Tại hạ Ngô Ý, thủ giữ Kiếm Các, sớm đã nghe danh Triệu tướng quân vũ dũng hơn người, hôm nay vừa gặp quả là danh bất hư truyền.
Tình huống của Ích Châu Ngô Ý là người rõ ràng nhất, hai ngàn người này trong thời gian ngắn thế có thể đến đây, nhất định là hao tốn tinh lực rất lớn.
- Ha ha, khiến Ngô tướng quân chê cười rồi.
Triệu Vân trong lòng thở phào một cái, nếu như Kiếm Các nhận được mệnh lệnh của Lưu Chương, vậy thì dựa vào hai ngàn người muốn đánh vào Kiếm Các, quả thật chính là mơ mộng hão huyền.
- Triệu tướng quân vội vã đến đây, chẳng lẽ là có chuyện gì?
Nhìn thoáng qua binh mã đằng sau Triệu Vân, trong lòng Ngô Ý kinh ngạc, cho dù là vì tấn công Hán Trung cũng không cần phải ra sức như thế.
- Không gạt Ngô tướng quân, lần này chủ công đã ở trong Hán Trung bốn năm ngày, mạt tướng cũng là phụng mệnh tướng quân phối hợp với người đột kích Hán Trung, bất ngờ công kích đánh hạ Bách Lao Quan nhân tiện tru sát Trương Lỗ.
Triệu Vân chắp tay nói.
- Thì ra là thế.
Ngô Ý bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thì cảm thấy có chút không đúng, Bách Lao Quan cùng cùng Kiếm Cá đối lập, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, hai ngàn người này muốn đánh lén Bách Lao Quan đúng là buồn cười mà.
- Chúng ta trên đường không kịp nghỉ ngơi, còn nhờ Ngô tướng quân giúp đám người chúng ta chuẩn bị chút đồ ăn.
Triệu Vân chắp tay nói.
- Triệu tướng quân yên tâm, xin đi vào tạm nghỉ.
Ngô Ý mời đoàn người Triệu Vân vào Kiếm Các, sai người chuẩn bị quần áo cơm canh.
- Đa tạ Ngô tướng quân.
Triêu Vân chắp tay nói.
Đại quân theo Ngô Ý tiến vào Kiếm Các, nhưng từ đầu đến cuối hai ngàn người đều không thả lỏng cảnh giác. Ngô Ý tuy không hề có địch ý, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, Triệu Vân vẫn để cho họ đề phòng.
Hán Trung, đúng như Diêm Phố dự đoán, đại quân Lưu Kỳ rời khỏi hai ngày sau đó, thám báo trong thành phát hiện đại quân Lưu Kỳ ẩn núp ở mấy chục dặm bên ngoài, nếu không phải Trương Tú bên ngoài thành nghiêm mật phong tỏa tin tức, bọn họ sớm đã phát hiện hành tung của đại quân Lưu Kỳ rồi.
Ngay ngày hôm qua Ngụy Diên mang ba nghìn binh mã bất ngờ công hạ huyện Thành Cố, cũng coi như là khiến đại quân ở Hàn Trung có nơi ở yên ổn, tiếp đó đại quân Lưu Kỳ phân thành hai đường trong đêm tập kích huyện Hoàng Kim, huyện Tây Thành, trong thời gian ngắn các huyện của Hán Trung cũng không dám tùy ý ra khỏi thành nghênh chiến nữa.
- Tướng quân, đại quân Lưu Kỳ đã liên tiếp đánh hạ ba huyện, Nam Hương lúc này đã tứ cố vô thân, chẳng lẽ ta phải thật sự chết tại trong thành này hay sao?
Trong thành Nam Hương, Trương Anh một mặt lo lắng nhìn Diêm Phố nói.
Lúc này phía tây Hán Trung ngoài huyện Nam Hương thì trên cơ bản đều đã rơi vào tay Kinh Châu, huyện Nam Hương cô lập không có tiếp ứng, nếu không nghĩ biện pháp thì chỉ có thể chết ở đây.
Diêm Phố lúc này cũng cau mày trầm ngâm không nói, tốc độ của đại quân Lưu Kỳ thực sự là khiến y kinh hãi, vốn còn tưởng rằng cố thủ Nam Hương có thể kéo dài một đoạn thời gian, nhưng không ngờ Lưu Kỳ cư nhiên trước tiên đem đại quân ẩn nấp rồi đột nhiên công kích hai huyện, Huyện Úy hai huyện không có phòng bị không những không thể kiên trì mà còn chưa đến nửa giờ đã bị công thành.
Hơn nữa Ngụy Diên công hạ huyện Thành Cố, binh mã Kinh Châu đã đánh hạ ba huyện, ba huyện này cũng đủ làm đại quân Lưu Kỳ kiên trì một thời gian dài rồi.
Lúc này ngoại trừ rút khỏi huyện Nam Hương thì dường như không còn cách nào khác nữa.
- Thu thập một chút, đại quân trong đêm phải rút khỏi Nam Hương.
Diêm Phố nghĩ nghĩ rồi nói, đại quân Lưu Kỳ khí thế đã thành, phân tán cố thủ chỉ có thể bị Lưu Kỳ phá kích, đem binh mã các nơi Hán Trung tập hợp đến Nam Trịnh, mới có thể ngăn cản được đại quân Lưu Kỳ.
- Rõ.
Trương Anh lập tức xoay người rời đi, gã cũng nhìn ra Nam Hương đã là nơi không an toàn, ở lại lâu một khắc cũng thêm một phần nguy hiểm.
- Hi vọng Lưu Chương Ích Châu có thể ngăn cản một đại quân khác của Kinh Châu.
Thấy Trương Anh rời khỏi, Diêm Phố lắc lắc đầu thở dài nói, y đã biết thủy quân của Kinh Châu đã gấp rút tới Nam Trịnh, tính cả Ích Châu thì đã là ba đường binh mã rồi, tám vạn người công kích Hán Trung, mặc dù Hán Trung dễ thủ khó công cũng sẽ gặp nguy trong sớm muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận