Tam Quốc Tranh Phong

Chương 325

Đối với động tác của Ngụy Diên Hứa Chử không quan tâm, lúc này hai người đã đứng sóng vai, Hứa Chử xoay người một cái trường đao trong tay quét ngang đến chỗ Nguỵ Diên.
- Ồ?
Ngụy Diên kinh ngạc, không ngờ Hứa Chử lại đánh lưỡng bại câu thương, trong lòng càng coi thường Hứa Chử, chỉ biết cậy mạnh không hiểu cầm binh tác chiến. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng động tác trên tay Nguỵ Diên không chậm, trường sóc thay đổi từ đâm sang quét ngang chặn trường đao của Hứa Chử.
Trong khoảnh khắc giữa hai người đã đánh hơn mười chiêu, lúc này Ngụy Diên và Hứa Chử lại giao qua nhau, Hứa Chử muốn quay lại đuổi theo Ngụy Diên, tuy nhiên lại bị đại quân theo sau áp lên cuốn lấy, mà Ngụy Diên cũng giục ngựa giết tiến lên phía trước.
Lúc này năm nghìn đại quân trong đại doanh đã lâm vào hỗn loạn, từng người không ai chỉ huy đã tự chiến thậm chí có một số sĩ tốt vứt bỏ binh khí chạy về hướng hậu doanh. Ba nghìn đại quân của Ngụy Diên trên đường đi không hề gặp phải sự ngăn cản nào lập tức xông vào trong doanh, tiếp tục vọt vào hậu doanh.
Nhìn lương thảo đồ quân nhu bên trong hậu doanh, Ngụy Diên không chút do dự, múa trường sóc đánh rơi cây đuốc, lương thảo chất thành đống lập tức bị bắt lửa, ngọn lửa tức thì dâng cao. Không quan tâm phía sau thế nào, Ngụy Diên giục ngựa vọt vào hậu doanh, trên đường đi thỉnh thoảng đánh rơi cây đuốc ven đường, không bao lâu hậu doanh đã trở thành một biển lửa.
Lần này Tuân Văn Nhược tiến đến mang theo lương thảo bảy ngày cho tám ngàn đại quân, hiện giờ bị Ngụy Diên thiêu huỷ hoàn toàn, ngọn lửa mãnh liệt thiêu huỷ toàn bộ đại doanh. Ngọn lửa ngập trời này giống như núi lửa đè sập binh Tào. Binh Tào nhìn thấy ngọn lửa ngày thì không còn lòng chống cự nữa, quăng mũ cởi giáp tranh nhau bỏ chạy.
Hứa Chử thấy vậy rống giận liên tục, trong lồng ngực giống như muốn nổ tung, thấy sĩ tốt Kinh Châu xông đến trước mặt thì nâng trường đao giết chết. Sĩ tốt Kinh Châu còn chưa nhìn rõ động tác của Hứa Chử thì đã bị gã chém thành hai nửa.
Trong phút chốc máu tươi vẩy ra, nóng bỏng bắn tung tóe lên mặt Hứa Chử. Hứa Chử cũng không buồn lau đi, để mặc máu tươi nhuộm đỏ mình. Lúc này trong mắt y ánh lên tia khát máu sáng rực, trường đao trong tay liều mạng múa may, mỗi một lần hạ xuống cũng phải có một gã sĩ tốt Kinh Châu bị chém tại chỗ, không bao lâu quần áo của Hứa Chử đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Dọc con đường binh lính bất kể là binh mã Kinh Châu hay là Tào binh tất cả đều cùng trốn tránh, không dám tới gần.
- Keng!
Ngụy Diên mang theo binh mã giết tới mệnh lệnh binh lính phía sau quét tước chiến trường, rốt cục giục ngựa đến trước mặt Hứa Chử. Gã cũng không hạ lệnh truy kích mà một mặt mệnh lệnh sĩ tốt quét tước đại doanh, một mặt mệnh lệnh sĩ tốt bao vây Hứa Chử. So với Tào binh bỏ chạy, hiển nhiên Hứa Chử quan trọng hơn. Chỉ cần giết chết được Hứa Chử vậy thì Tuân Văn Nhược không thể không lui binh.
Chiến chết một Tang Bá, Tuân Văn Nhược có thể giải thích được với Tào Tháo, nhưng chiến chết một Hứa Chử, Tuân Văn Nhược khó mà ăn nói. Một khi Hứa Chử bị chết bên cạnh Tuân Văn Nhược không có đại tướng, sĩ khí cũng theo đó mà sụp đổ, cộng thêm lương thảo bị đốt cháy không còn, dù Tuân Văn Nhược không muốn lui binh cũng khó. Hơn nữa Hứa Chử là ái tướng của Tào Tháo, Tuân Văn Nhược không có quân lệnh một mình điều binh làm thiệt hại một Hứa Chử, bất kể thế nào Tào Tháo sẽ không bỏ qua.
Binh mã Kinh Châu càng ngày càng nhiều, một đám cây đuốc bị điểm sáng, nơi này được chiếu sáng như ban ngày.
Ngụy Diên ở chính giữa nhảy xuống ngựa tay cầm trường sóc chậm rãi tới gần Hứa Chử. Nơi này trống trải hơn nữa đối thủ lại là Hứa Chử, ngồi trên ngựa sẽ bất lợi hơn. Bắt gặp Ngụy Diên tới gần vẻ khát máu trong mắt Hứa Chử càng sáng rực, liếm liếm máu trên khoé miệng, Hứa Chử hét lớn một tiếng vọt lên.
Lúc này sắc mặt Nguỵ Diên cực kỳ ngưng trọng, Hứa Chử là mãnh tướng hiếm có, thiên hạ không mấy ai địch nổi, Nguỵ Diên dù có lòng tin với bản thân nhưng trong lòng vẫn hết sức căng thẳng.
Tuy nhiên gã cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu cầu binh lính đứng chung quanh tiến lên giết chết Hứa Chử, như thế tự trong lòng gã cũng sẽ càng khinh thường bản thân. Lại nói kẻ mạnh như Hứa Chử mà dựa vào sĩ tốt tiến lên chém chết hắn ta, chỉ sợ dù là giết được Hứa Chử gã cũng sẽ bị tổn thất gần trăm danh sĩ tốt.
Thấy Hứa Chử rống giận xông lên, Ngụy Diên không dám chậm trễ nắm chặt trường sóc xông tới, keng keng keng keng, không đến mấy hơi thở giữa hai người đã đánh hơn mười chiêu, Ngụy Diên lúc này kinh hãi trước khí lực của Hứa Chử, có mấy lần trường sóc trong tay Ngụy Diên thiếu chút nữa bị đánh rơi, tuy nhiên Hứa Chử dầu gì hiện đang có thương tích trong người, hơn nữa vừa rồi lại xông pha trong đại quân trên người có thêm mấy vết thương, thể lực cũng đã dần dần cạn kiệt.
Trong đại doanh bị tàn phá đèn đuốc sáng trưng, gần ngàn binh lính vây quanh doanh địa, hai người Nguỵ Diên và Hứa Chử chiến đấu kịch liệt. Lúc này hai người đã đấu suốt nửa canh giờ, trên người hai người đã có thêm mấy vết thương, máu tươi từ miệng vết thương trào ra, nhưng hai người không hề lau đi.
Hai người đều biết đây là cuộc chiến sinh tử, người thắng sống, kẻ thua chết.
Bởi vậy hai người đều dùng toàn lực ứng phó, Hứa Chử lúc này chỉ dựa vào chút khí thế để đấu lại, nhìn tận mắt doanh trại mình trấn thủ bị Nguỵ Diên phá tan, nhìn binh lính dưới trướng mình Ngụy Diên chém giết hầu như không còn, những người còn lại tan tác như chim thú, nhìn lương thảo cung ứng cho tám ngàn đại quân trong vài ngày bị thiêu huỷ toàn bộ, lửa giận trong lòng Hứa Chử như nào cũng có thể nghĩ.
Y không biết chiến lược cũng không biết mưu kế, càng không biết khi nào thì nên xuất chiến, khi nào thì không nên xuất chiến, nhưng y biết mình bị bại rồi, tuy rằng bại chẳng ra sao cả, nhưng đích xác là y đã bị thua. Năm nghìn đại quân dưới trướng tách ra phòng thủ quân doanh nghiêm mật bị Nguỵ Diên dễ dàng phá tan, lương thảo mà đại quân dựa vào để sinh tồn cũng đã bị thiêu huỷ hầu như không còn.
Lúc này ý niệm duy nhất trong đầu Hứa Chử chính là phải giết chết Nguỵ Diên, huyết sắc trong mắt vẫn còn chưa hết, trường đao trong tay liên tục bổ về phía Nguỵ Diên, ý đồ chém chết Nguỵ Diên.
Mà Nguỵ Diên trong khi giao chiến lòng lại lạnh như băng dị thường, đánh nửa canh giờ không ngờ mình lại bị đối phương áp chế, thỉnh thoảng có chút phản kích nhưng ngay sau đó sẽ bị hoá giải.
Vốn cho là dù Hứa Chử có lợi hại đến mấy, nhưng lúc này hắn đã bị thương, mình sẽ giết hắn được dễ dàng, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, không ngờ mình lại chỉ miễn cưỡng chống đỡ được Hứa Chử đang bị thương, lửa giận trong lòng Nguỵ Diên như nào cũng có thể nghĩ.
Từ khi nào mình bị chật vật như này, từ khi nào mình bị bức đến tình trạng như này. Ngạo khí trong lòng Nguỵ Diên bị kích phát ra, mà lửa giận càng bị kích phát thì lòng y lại càng lạnh như băng, mà ngay cả ý nghĩ cũng bình tĩnh lại, mình đích xác không phải là đối thủ của Hứa Chử, nhưng trên người Hứa Chử vốn đã có hơn mười vết thương, hơn nữa vừa rồi giao chiến với mình, trên người đã coi như vết thương chồng chất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận