Tam Quốc Tranh Phong

Chương 244

- Ngươi ai là phu nhân của ngươi.
Hoặc là Lưu Kỳ chuyển biến quá nhanh, hoặc là bị lời nói của Lưu Kỳ kinh sợ, vẻ mặt bình tĩnh của thiếu nữ dưới khăn che mặt lần đầu xuất hiện vẻ thất kinh, thiếu nữ trừng hai mắt nhìn Lưu Kỳ.
- Người ta nói chính là nàng. Lưu Kỳ tiến về phía trước khiến mặt mình gần như sát khăn che mặt của thiếu nữ, nhìn khuôn mặt kinh hãi dưới khăn che mặt của thiếu nữ trầm giọng nói.
Thiếu nữ bối rối nhìn mặt Lưu Kỳ, nàng thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông trên mặt Lưu Kỳ, có thể cảm nhận được nhiệt khí của Lưu Kỳ: - Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta không phải là phu nhân của ngươi.
- Vậy bây giờ là được rồi.
Lưu Kỳ đột nhiên giơ tay bắt lấy tay nhỏ yếu của thiếu nữ lôi mạnh, trong tiếng kêu kinh ngạc của thiếu nữ đã kéo thiếu nữ vào trong lòng, hương đầy tràn ngực, Lưu Kỳ không đợi thiếu nữ phản ứng liền cúi đầu cách khăn che mặt hôn lên đôi môi đỏ.
- Đừng...
Bị hành động bất ngờ của Lưu Kỳ, thiếu nữ ngạc nhiên một lát rồi lập tức giãy dụa muốn rời khỏi lồng ngực Lưu Kỳ, đồng thời liều mạng lắc đầu hi vọng thoát khỏi mưa hôn của Lưu Kỳ .
Lưu Kỳ nào để cho nàng chạy trốn, một tay dùng sức ôm thiếu nữ, một tay khác ôm vai thiếu nữ, đem thiếu nữ đặt tại lòng mình, đồng thời khom lưng để thiếu nữ trong lòng ngửa ra sau ngẩng đầu lên.
- Thanh âm trong xe ngựa tự nhiên không thể gạt được Cam Ninh, Mã Trung, hai người đều kinh ngạc nhìn về xe ngựa, bọn họ không nghĩ tới Lưu Kỳ lại háo sắc như vậy.
- Không được, không thể để đại công tử tiếp tục như vậy, như vậy chỉ làm cho hắn càng ngày càng trầm mê trong đó? Mã Trung nghĩ đến dấu hiệu báo trước Lưu Kỳ trầm mê trong nữ sắc.
- Khoan đã, ngươi đi theo chủ công thời gian dài như vậy còn không hiểu chủ công. Nếu chủ công là người như vậy, hai vị phu nhân Đại Kiều, tiểu Kiều chẳng phải sớm đã trở thành nữ nhân của chủ công rồi. Nữ tử trong xe còn không thể so được với hai vị phu nhân Đại Kiều Tiểu Kiều phải không? Cam Ninh níu Mã Trung thấp giọng nói.
- Chủ công làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân của chủ công, ngươi lúc này tiến đến khiến chủ công xử lý như thế nào. Cam Ninh kéo Mã Trung qua một bên nói.
- Mọi người lui ra phía sau mười bước, bất kể kẻ nào cũng không được tới gần xe ngựa. Không đợi Mã Trung phản ứng, Cam Ninh liền hạ lệnh nói. Nói xong liền kéo phu xe xuống xe ngựa, chính mình kéo xe ngựa vào một chỗ hẻo lánh dừng lại, Cẩm Y Vệ bốn phía phòng ngừa có người đến gần.
Hai người trong xe ngựa không chút nào chú ý tới bên ngoài chuyện gì đã xảy ra, tất cả lực chú ý của Lưu Kỳ lúc này đều tập trung vào thiếu nữ trong lồng ngực. Sự thông minh của cô gái trong ngực khiến hắn sợ hãi, cô gái này nếu hai năm nữa có thể vượt qua đám người Từ Thứ rồ, bởi vậy đối với nữ tử này Lưu Kỳ tuyệt đối sẽ không buông tha, về sự tình thì sau này hang nói.
Hắn hiện tại cần phải nắm giữ cô gái này, nếu hiện tại không thừa dịp một tờ hôn ước trói buộc để giữ lấy nàng, nàng thông minh như vậy qua mấy ngày nói không chừng có thể có biện pháp rời khỏi.
Toàn bộ thiên hạ người có thể so được với Từ Thứ không nhiều hơn hai mươi người, có thể thấy rõ thế cục trước mắt càng là trong hai mươi người tài ba, hơn phân nửa mọi người sẽ cho rằng Viên Thiệu sẽ thắng trận trong trận chiến này, chỉ có một nhóm người cực nhỏ nghĩ đến Tào Tháo có thể thắng, mà thiếu nữ trước mặt lại là một trong số đó. Cô gái này đối với thời cuộc nắm chắc không thua đám người Từ Thứ, tuy rằng nàng ở Ký Châu có thể hiểu rõ về Viên Thiệu một ít, nhưng những điều này cũng nói lên thiếu nữ này không tầm thường. Mà nữ tử như vậy vừa vặn có hôn ước với hắn, cơ hội như vậy làm sao Lưu Kỳ có thể bỏ qua. Cùng với việc mất bao tâm lực đi mời chào một mưu sĩ, còn không bằng đem hôn ước trước mắt biến thành sự thật, hơn nữa Lưu Biểu đã cương quyết bắt hắn phải cười nữ tử trước mặt rồi.
Quan trọng hơn là, nữ nhân trước mặt cũng sẽ trợ giúp cho Lưu Kỳ rất nhiều. Lưu Kỳ đã sớm cho người tìm hiểu mưu sĩ dưới trướng của Viên Thiệu, Tân Bì là đệ của Tân Bình, mà Tân Bình là lãnh đạo thế lực lớn nhất dưới trướng Viên Thiệu, Tân Bì là thủ hạ dưới trướng Viên Thiệu là võ tướng có sức ảnh hưởng lớn nhất, Lưu Kỳ muốn mượn sức ảnh hưởng của ông ta mời chào mưu sĩ võ tướng dưới trướng của Viên Thiệu.
Viên Thiệu vừa chết, võ tướng dưới trướng Viên Thiệu phần lớn đầu hàng Tào Tháo. Tào Tháo và Lưu Kỳ là sinh tử đại địch, Lưu Kỳ tự nhiên sẽ không đứng nhìn, nhưng lúc này Lưu Kỳ thế lực đơn bạc lại không có thanh danh gì, chỉ có thể mượn danh của Tân Bì để mời chào bọn họ.
Mặc dù có chút lợi dụng nhưng là vì sinh tồn Lưu Kỳ không thể không làm như vậy, hắn không phải là quân tử nên không cần để ý điều đó.
- Đừng, đừng như vậy. Thiếu nữ rốt cuộc thoát khỏi Lưu Kỳ, nghiêng đầu thở gấp nói, khăn che mặt bởi vì giãy dụa mà rơi xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng tinh xảo.
Đột nhiên cả người thiếu nữ run lên, Lưu Kỳ rời đôi môi đỏ của thiếu nữ, hôn xuống chiếc cổ nhỏ dài, chiếc cổ sáng trắng bởi vì Lưu Kỳ hôn mãnh liệt mà trở nên đỏ rực, mê người dị thường.
- Lưu Kỳ, ngươi mau thả ta ra. Thiếu nữ cảm thấy cổ ngứa run rẩy nói, trong thanh âm xen lẫn phẫn nộ, ngượng ngùng còn có mấy phần khóc nức nở, không còn có nửa phần yên tĩnh lúc đọc sách, không còn chút anh khí hăng hái vừa rồi.
Không để ý tới sự cầu xin cùng tiếng la tức giận của thiếu nữ, Lưu Kỳ ôm eo nhỏ cánh tay chậm rãi di chuyển luồn vào trong áo thiếu nữ, chạy trên da thịt bóng loáng.
Ánh mắt Lưu Kỳ lóe sáng, khóe miệng hơi hơi mang theo ý cười, nhìn thiếu nữ giãy dụa trong lòng, nhìn hoa lệ như mưa trên khuôn mặt, Lưu Kỳ biết rằng, thiếu nữ kia không hề bận tâm tâm cảnh đã bị hắn đánh vỡ, sự thông minh cơ trí của thiếu nữ lúc này không có tác dụng nào chỉ còn bất đắc dĩ.
Quần áo bị kéo xuống lộ ra thân hình thiếu nữ cực kì xinh đẹp, Lưu Kỳ cúi đầu rời khỏi cổ của thiếu nữ, chậm rãi di chuyển về bầu ngực cao ngất, không để ý tới tiếng kêu của thiếu nữ, hai má đỏ bừng.
Nước mắt tràn ra đầy trên hốc mắt, thiếu nữ muốn đem cánh tay dốc hết toàn lực muốn đẩy nam tử trên người mình ra, chỉ có điều toàn thân lại không có một chút khí lực, rốt cuộc thiếu nữ nhận mệnh nhắm hai mắt lại, hàm răng cắn chặt môi, chịu đựng động tác của nam tử.
Thấy vẻ mặt thiếu nữ như vậy, ý cười trong mắt Lưu Kỳ đột nhiên biến mặt dừng động tác lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn thiếu nữ chăm chú dị thường, giống như là thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật.
Dường như nghi hoặc động tác của Lưu Kỳ thiếu nữ mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt Lưu Kỳ như cười như không, thiếu nữ kêu lên một tiếng rời khỏi lồng ngực Lưu Kỳ.
- Ha ha Lưu Kỳ đột nhiên ôm thân thể mềm mại không mảnh vải che thân thiếu nữ nhấc lên, không để ý tới thiếu nữ tâm tư thẹn muốn chui xuống đất, đặt thiếu nữ ngồi trên đùi của mình, để mặt cô gái dựa vào bộ ngực của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận