Tam Quốc Tranh Phong

Chương 267

- Ồ, đúng rồi, đây là thiệp mời chủ công nhờ tại hạ đưa tới cho tiên sinh.
Nói xong Triệu Hỉ lấy ra thiệp mời đỏ thẫm, cung kính đưa tới trong tay Gia Cát Lượng.
- Hả?
Gia Cát Lượng tiếp nhận thiệp mời mở ra, chỉ thấy chữ viết rồng bay phượng múa viết tên y và tên của Hoàng Nguyệt Anh, phía dưới có ghi chú ngày cuối cùng của tháng này.
- Chủ công nhà ngươi gần đây có tính toán gì không?
Gia Cát Lượng thu hồi thiếp mời hỏi.
- Lúc đến chủ công nhà ta đã phải người đi tới Uyển Thành. - Triệu Hỉ suy nghĩ một chút nói. Lưu Kỳ đã nói đối với Gia Cát Lượng không có gì có thể giấu diếm, hỏi cái gì đáp cái đấy không cần để ý.
- Uyển Thành.
Gia Cát Lượng trong mắt một đạo tinh quang hiện lên, xem ra Lưu Kỳ động thủ với Uyển Thành rồi.
Nếu muốn không hề cố kỵ khuếch trương thế lực, đầu tiên sẽ đối mặt với Tào Tháo và Tôn Sách, Giang Đông tự nhiên không cần lo lắng. Giang Hạ và Trường Sa đã bố trí qua, không có gì phải lo lắng, duy nhất cần lo lắng chính là phương bắc Tào Tháo, chỉ có đánh hạ được Uyển Thành mới có thể thiết lập một phòng tuyến ở giữa Lưu Biểu và Tào Tháo, tiến có thể tiến công, lui có thể thủ, nếu không Tương Dương sẽ trực tiếp bại dưới quân tiên phong của Tào Tháo, căn bản cũng không dư lực tiến tới khuếch trương.
Hiện tại hai thế lực giữa Viên Thiệu và Tào Tháo hết sức căng thẳng, Lưu Kỳ lúc này chiếm cứ Uyển Thành không khỏi có chút đục nước béo cò, Gia Cát Lượng trong chớp mắt đã suy nghĩ hiểu được tính toán của Lưu Kỳ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vì Lưu Kỳ làm như vậy.
- Chủ công vốn là muốn tự mình đến viếng thăm tiên sinh, chỉ có điều mấy ngày nay chủ công quá bận rộn cho nên mới bảo tại hạ đến viếng thăm, mong tiên sinh đừng trách.
Triệu Hỉ khom người nói.
- Ngươi trở về báo cho chủ công ngươi biết, nói ta chắc chắn sẽ tham gia hôn lễ của hắn.
Gia Cát Lượng trầm tư một lát nói. Y tuy rằng hi vọng Lưu Kỳ đích thân đến mời, nhưng y không phải là người cổ hủ như vậy, y hi vọng Lưu Kỳ đến chính là muốn nhìn xem Lưu Kỳ như thế nào. Bởi vậy y tới Tương Dương, chính là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Lưu Kỳ là người như thế nào, có đáng được y phụ tá hay không, nếu không được thì trở về.
- Chủ công nhà ta chắc chắn ở Tương Dương chờ đại giá của tiên sinh.
Triệu Hỉ vui mừng quá đỗi, có thể mời được Gia Cát Lượng đến Tương Dương là gã đã cố gắng hết sức rồi.
- Tại hạ cáo từ.
Triệu Hỉ hành lễ nói.
- Tráng sĩ đi thong thả.
Gia Cát Lượng đứng lên nói:
- Đồng nhi tiễn khách.
- Tạ tiên sinh.
Nói với Triêu Hỉ xong cùng đỉ ra khỏi đại sảnh.
Hai người vừa mới đi Hoàng Nguyệt Anh liền từ phòng sau đi ra, đi tới bên cạnh Gia Cát Lượng nói:
- Phu quân, đồ vật thiếp đã thu thập xong, không biết khi nào phu quân xuất phát?
- Nàng nha, lần này nàng cũng phải đi đấy.
Nói xong Gia Cát Lượng đem thiếp mời trên bàn đưa cho Hoàng Nguyệt Anh.
Hoàng Nguyệt Anh tiếp nhận thiệp mời kinh ngạc nói:
- Ngày cuối cùng tháng này ư, chúng ta phải đi sớm mới được, chớ bị muộn, đến lúc đó không chừng còn có thể gặp phụ thân.
Tại một núi trong thôn Thường Sơn, hơn hai mươi Cẩm Y Vệ đang cùng hai người một nam một nữ giằng co, người cầm đầu là Mã Trung.
Làm thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, Mã Trung từ trước tới nay đối với Lưu Kỳ hết mực cung kính, nhưng lúc này Mã Trung đối diện với hai thanh niên một nam một nữ cũng rất cung kính, đối với địch ý của hai người Mã Trung làm như không biết vẫn kiên nhẫn giải thích.
- Mới vừa rồi là Mã mỗ kích động rồi, lúc này xin lỗi hai vị.
Mã Trung khom người thi lễ một cái.
- Ai mà thèm lời xin lỗi của ngươi, đám người các ngươi không rõ lai lịch, hiện tại mau cút đi cho ta.
Thiếu nữ trước mặt cầm trường thương trong tay chỉ vào Mã Trung hung tợn nói. Những người trước mặt không biết từ nơi nào đến, đột nhiên xông vào thôn, mà chính nàng đây cũng chịu thiệt trong tay thanh niên làm thủ lĩnh, nếu huynh trưởng không giữ chặt thì nàng đã muốn tiến lên xử lý mấy người này một chút rồi nói sau.
Nhìn nữ tử tư thế hiên ngang trước mặt, Mã Trung cười khổ một tiếng. Nữ tử trước mặt nhìn cực kì đẹp, nhưng tính tình quá mức nòng nảy, gã lần này phụng mệnh Lưu Kỳ đến Thường Sơn tìm một vị tên là Triệu Vân, mất hơn mười ngày rốt cuộc tìm được, ai biết còn chưa có vào thôn đã bị thiếu nữ này ngăn lại, không nói hai lời liền đấu võ.
Thiếu nữ này công phu không tệ, nhưng lại không phải là đối thủ của gã, vài hiệp đã bại trận, không ngờ nam tử này lao tới một thương đã bức cho gã lui, nếu gã không lui nhanh chỉ sợ đã bị thương. Đây là lần đầu tiên gã chật vật như vậy, tuy rằng không hề phòng bị nhưng có thể làm cho gã thua thiệt như vậy cũng không nhiều, tuy nhiên lúc này gã tìm người nên không tiện tiến lên tranh luận với thanh niên này.
Thanh niên đối diện kéo thiếu nữ ra phía sau chắp tay nói:
- Là lỗi của muội muội, vừa rồi đa tạ các hạ hạ thủ lưu tình.
Y vẫn ẩn thân ở một bên xem hai người đánh hơn mười hiệp, thanh niên này mấy lần thiếu chút nữa chém chết muội muội của y tại chỗ, tuy nhiên cuối cùng cũng không ra tay, vừa rồi y ra tay chẳng qua là xả giận vì muội muội thôi. Hơn nữa những người này không rõ lai lịch, sát khí dày đặc, thấy cũng không phải là người lương thiện, y làm như thế cũng có ý tứ cảnh cáo những người này, hiện tại thấy thanh niên hữu lễ như thế, y tự nhiên biết mình đã suy nghĩ quá nhiều.
- Không biết các hạ phát động nhiều người như vậy đến đây có chuyện gì cần làm?
Thanh niên đem trường thương trong tay thả lỏng ra phía sau tiến lên phía trước nói.
- Ca ca cần gì khách khí với bọn họ như thế? Những người này thấy cũng không phải là người lương thiện, tất nhiên giết không ít người.
Thiếu nữ cũng thu hồi trường thương mặt lạnh lùng nói.
- Câm miệng, đã sớm nói muội không nên vọng động, nhưng muội vẫn không vâng lời, hôm nay nếu tráng sĩ này không hạ thủ lưu tình muội đã sớm chết vài lần rồi.
Thanh niên quay đầu quát. Vừa rồi nhìn y hiểu được, trường kiếm trong tay người trước mặt từng chiêu đều là sát chiêu, một thân sở học giống như là chuyên để giết người.
- Làm sao có thể?
Thiếu nữ vẻ mặt không thể tin nhìn lên thanh niên cầm trường kiếm trước mặt, nàng một thân sở học cho dù không bằng huynh trưởng nhưng cũng không quá yếu, không nghĩ tới một người tùy tiện là có thể giết nàng vài lần. Nàng lại không biết, huynh trưởng nàng mỗi khi cùng nàng giao thủ căn bản là không xuất toàn lực.
- Em gái ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa khiến cho các hạ chê cười.
Thanh niên chắp tay nói.
- Nào có nào có, lệnh muội ngây thơ và dễ thương như thế tự nhiên cũng làm cho người khác hâm mộ.
Mã Trung khách khí nói.
- Không biết chư vị đến chỗ này muốn làm gì?
Thanh niên lại hỏi.
- Bọn tại hạ đến đây là muốn tìm một người?
Mã Trung nhìn thanh niên trước mặt, có chút tâm động, nếu có thể kéo người này đến Cẩm Y Vệ, nói không chừng có thể tăng thêm một trợ lực lớn cho chủ công.
- Ồ, không biết chư vị muốn tìm người nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận