Tam Quốc Tranh Phong

Chương 253

Chính hắn đã phân phó Cẩm Phàm tặc đi theo Kiều công sớm hồi báo.
- Chủ công, mấy vị huynh đệ hôm trước mất liên lạc, ta còn nghĩ do bọn họ cách xa Tương Dương, không ngờ họ đến Tương Dương sớm hơn, hiện tại xem ra vài vị huynh đệ đã bị thuộc hạ của Kiểu công để ý. Tin tức Kiều công đến vẫn là do mấy huynh đệ ở cửa thành phụ cận gặp được bọn họ.
Cam Ninh cười khổ một tiếng đáp.
- Vậy bây giờ Kiều công đang ở đâu?
Bên cạnh Kiều công luôn có Bàng Thống, đối với binh lính giám thị tất nhiên có thể đối phó dễ dàng, hắn hiện tại quan tâm chính là sau khi Kiều công vào thành Tương Dương, không đến phủ hắn thì Kiều công có thể đi đâu được, là ở cùng với Bàng Thống hay là ở nhà trọ trong thành.
- Bọn họ vào thành sau đó đến quý phủ của Bàng Đức Công.
Cam Ninh nói.
- Ừ, ta biết rồi, bảo bọn họ không cần phải ở lại giám thị, chuẩn bị xe ngựa, chút nữa ta đến bái kiến.
Lưu Kỳ nói với Cam Ninh, tất nhiên Cam Ninh sẽ bố trí người giám thị bên ngoài phủ Bàng Đức Công, để phòng ngừa đám người Kiều công rời đi, chẳng qua ở thành Tương Dương giám thị Bàng Đức Công không được quá chặt.
- Dạ.
Cam Ninh bước nhanh đi.
Sau khi Cam Ninh rời đi, Lưu Kỳ xoay người đi về phía trong viện của Đại Kiều, nhưng đi được một bước lại quay lại đi về phía phủ Tân Hiến Anh. Không bao lâu hắn đã đến ngoài viện của Tân Hiến Anh, không để cho hạ nhân bẩm báo liền trực tiếp đi vào. Lúc này Tân Hiến Anh đang trong viện chăm sóc chút hoa cỏ, thấy Lưu Kỳ đến liền vội vàng đi rửa tay hành lễ nói:
- Phu quân.
- Sau này trong phủ không cần hành lễ như vậy.
Lưu Kỳ nâng Tân Hiến Anh dậy, nói.
- Phu quân mời vào.
Tân Hiến Anh nghênh đón Lưu Kỳ vào trong phòng, chuẩn bị pha trà tiếp hắn.
Lưu Kỳ khoát tay nói:
- Không cần, hôm nay tìm nàng có việc.
- Phu quân tìm thiếp có chuyện gì?
Tân Hiến Anh ngồi đối diện Lưu Kỳ, nghi hoặc nhìn hắn.
- Chính là Kiều công đến Tương Dương rồi, bây giờ đang ở trong phủ Bàng Đức Công, nhất thời ta cũng không biết phải làm như thế nào?
Lưu Kỳ xấu hổ nhìn Tân Hiến Anh, dù sao cũng là trước mặt một nữ nhân này nói chuyện của một nữ nhân khác.
- Phu quân yên tâm, thiếp lập tức chỉnh lại trang phục rồi cùng hai vị muội muội đến đón tiếp, phu quân thuận tiện gặp mặt Phượng Sồ để “thỏa nhớ mong’.
Nhìn ra vẻ xấu hổ của Lưu Kỳ, Tân Hiến Anh trêu chọc.
- Tốt, nàng thay quần áo còn ta sẽ đi chuẩn bị.
Lưu Kỳ thở nhẹ một hơi, đứng dậy đi ra ngoài, hắn cũng muốn sớm đi gặp Bàng Đức Công, chỉ là gần đây không có thời gian, lần này chính là một cái cơ hội tốt.
Chờ sau khi Lưu Kỳ đi ra ngoài, Tân Hiến Anh thở dài đi vào phòng trong, là chính thê của Lưu Kỳ còn chuẩn bị cho hắn lấy vợ, mặc dù là trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng trong nội tâm cũng có chút khổ sở.
Lưu Kỳ ra từ chỗ của Tân Hiến Anh, liền đi đến phòng Đại Kiều, sắp tới sẽ đi gặp phụ thân nàng, hắn cũng muốn Đại Kiều chuẩn bị một chút.
Trong phòng Đại Kiều, Uyển Nhi cùng Đại Kiều đang nói chuyện. Kể từ khi biết Lưu Kỳ có hôn ước trong người, sau đó hai người cũng có chút không vui, Lưu Kỳ cố ý để Uyển Nhi đến chơi cùng các nàng nhiều hơn. Thấy Lưu Kỳ đến mấy người vội chuẩn bị đứng lên hành lễ, duy chỉ có Tiểu Kiều ngồi bất động như đang giận dỗi, Lưu Kỳ cười cười không có ý trách mắng, hắn dĩ nhiên là biết rõ vì sao Tiểu Kiều hờn dỗi.
- Phu quân.
- Đại công tử.
- Ừ, Kiều công đến Tương Dương rồi, các nàng chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ đến thăm hỏi.
Lưu Kỳ nhìn Đại Kiều ấm giọng nói, hắn tự giác thẹn với Đại Kiều chuyện chính thê, bởi vậy đối với Đại Kiều hết sức ôn hòa.
- Thật sao? Phụ thân đến Tương Dương rồi ư.
Tiểu Kiều mới vừa rồi còn ngồi phụng phịu thoáng cái đã vui mừng nhảy dựng lên hỏi.
- Không sai, vừa mới vào thành Tương Dương.
Lưu Kỳ vỗ vỗ đầu Tiểu Kiều cười nói.
- Hừ! Lần này xem ngươi làm sao có thể ức hiếp chúng ta.
Tiểu Kiều vẻ mặt đắc ý nhìn Lưu Kỳ nói.
- Ha ha.
Lưu Kỳ cười cười quay sang nói với Uyển Nhi:
- Ta đã sai người trong phủ chuẩn bị viện tử, chút nữa nàng dẫn người đến quét dọn, nói không chừng hôm nay Kiều công sẽ đến đó ở.
- Phu quân yên tâm, thiếp lập tức sai người tới quét dọn.
Uyển Nhi nói rồi đi ra ngoài.
- Đa tạ Đại công tử.
Đại Kiều cảm động nói.
Thấy Đại Kiều muốn hành lễ, Lưu Kỳ liền nâng Đại Kiều dậy, nói:
- Không có gì, các nàng vẫn nên nhanh chuẩn bị, đừng để Kiều công sốt ruột phải chờ.ắ
- Vâng.
Đại Kiều được Lưu Kỳ đỡ tay có chút đỏ mặt nói.
- Hừ!
Tiểu Kiều hừ nhẹ một tiếng kéo Đại Kiều về từ tay Lưu Kỳ nói:
- Đừng hòng bắt nạt tỷ tỷ.
- Nàng nha.
Lưu Kỳ bất đắc dĩ vỗ vỗ Tiểu Kiều nói:
- Ta ra ngoài trước, các nàng nhanh chuẩn bị đi.
Nửa canh giờ sau, Lưu Kỳ cũng ba nữ nhân lên xe ngựa đi về phía phủ Bàng Đức Công, trên xe ngựa ba nữ nhân nhìn nhau, Tân Hiến Anh cười nhìn lại hai nàng, mà Đại Kiều, Tiểu Kiều cười có chút miễn cưỡng, các nàng không ngờ Tân Hiến Anh sẽ cũng đi, lần trước Tân Hiến Anh nói sẽ giúp các nàng, các nàng còn tưởng Tân Hiến Anh nói đùa, không ngờ là thật.
Tân Hiến Anh nhìn hai nàng hào phóng nói:
- Hai vị muội muội không cần lo lắng, lần này nhất định có thể làm cho Kiều công đồng ý.
Đại Kiều cười cười không nói gì, mà Tiểu Kiều trừng mắt nhìn Lưu Kỳ sau đó cúi đầu không nói. Thấy hai nàng phản ứng như thế Tân Hiến Anh cũng chỉ mỉm cười, lắc đầu với Lưu Kỳ ý bảo hắn không cần lo lắng.
Lưu Kỳ ngồi trong xe ngựa toàn thân không được tự nhiên, ba nữ nhân không ai nhường ai khiến không khí có chút xấu hổ, Lưu Kỳ cũng không biết nên nói chuyện cùng ai, chỉ có thể nhắm mắt ngồi yên lặng ở một chỗ. May mắn là phủ đệ của Lưu Kỳ cách phủ của Bàng Đức Công không xa, không lâu sau đã tới bên ngoài phủ Bàng Đức Công.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, xuống xe ngựa Lưu Kỳ mới thở nhẹ một hơi, thấy phủ đệ trước mặt tâm có chút hơi khẩn trương. Lần lượt đỡ ba người xuống xe, Lưu Kỳ mới sai người đến bẩm báo. ba nữ nhân vốn đã xinh đẹp, hiện tại lại trải qua một hồi ăn mặc, trang điểm, đến bây giờ tự nhiên là dung nhan tỏa sáng. Vừa xuống xe ngựa tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.
Mà ngay cả Lưu Kỳ cũng có chút kinh ngạc nhìn ba người, Đại Kiều hôm nay một thân y phục hỏa hồng, phối hợp vói thân thể đẫy đà càng toát lên vẻ ung dung rộng lượng, Tiểu Kiều thì một bộ lục sắc càng tăng thêm dáng người có vẻ hoạt bát dị thường, mà Tân Hiến Anh vẫn một thân bạch y giống như tiên tử, tao nhã tài hoa bức người.
Nhìn ba người bên cạnh Lưu Kỳ có chút cảm thán, nếu như bình thường được một người đã là cảm ơn trời đất, mà hắn còn được cả ba người còn gì phải tiếc nuối. Nữ tử như vậy muốn nắm giữ được thì thực lực cường đại mới có thể làm được.
Như cảm nhận được tâm của Lưu Kỳ biến hóa, Tân Hiến Anh tiến lên vịn lên tay hắn mỉm cười. Lưu Kỳ gật đầu với nàng, sau đó vươn tay nhìn về phía Đại Kiều, Đại Kiều hiểu ý do dự một chút cũng đỡ lấy một cánh tay khác của Lưu Kỳ, trong mắt có chút bất an. Lưu Kỳ nắm chặt tay Đại Kiều khẽ nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận