Tam Quốc Tranh Phong

Chương 295

Lại có một gã sĩ tốt quay sang vẻ mặt tò mò hỏi.
Lão binh được gọi là Vương lão ca nhìn bốn phía tràn đầy tò mò thì cười cười, tràn đầy tang thương nói:
- Đánh giặc là sẽ chết người đấy, các ngươi đừng thấy các ngươi hiện tại một đám kêu phải đánh trận, nói không chừng thật sự có đánh trận, một đám các ngươi chạy trốn còn nhanh hơn so với thỏ nữa.
- Vương lão ca chớ xem thường người khác, chúng ta không làm lính đào ngũ đâu.
Mấy thanh niên thấy lão Vương ca khinh thường mình thì bèn phản đối.
- Đúng đấy, đúng đấy, Vương lão ca đừng coi chúng ta là người như vậy.
Lại có một thanh niên đỏ mặt nói.
- Ha ha, người như các ngươi như vậy trên chiến trường bị chết nhanh nhất. Phải biết rằng trên chiến trường chết nhiều nhất chính là đám người các ngươi rồi. Trên chiến trường chạy trốn sao có thể kêu là đào ngũ chứ? Đó là bảo vệ mình, chỉ có làm như vậy mới có thể sống được lâu dài.
Lão Vương ca vẻ mặt bí hiểm mà nói.
- Thật sao?
Mấy người rõ ràng không tin, kinh ngạc nhìn lão Vương ca.
- Đương nhiên rồi, trên chiến trường thiên quân vạn mã chạy trốn chậm, chỉ tùy tiện một mũi tên đều có thể lấy mạng của ngươi, đừng thấy các ngươi mặc khôi giáp, nhưng lúc chân chính gặp tiễn thì đều khó mà tránh khỏi.
Vương lão ca khinh thường nói.
- Sao có thể, khôi giáp chúng ta lại là khôi giáp tốt nhất Uyển Thành đấy.
Đám sĩ tốt kêu la nói.
- Ha ha, Khôi giáp tốt nhất Uyển Thành?
Vương lão ca khinh thường nói.
- Đó là cái gì?
Một gã binh lính bởi vì kích động muốn đứng lên trách mắng Vương lão ca, đột nhiên chỉ vào ngoài thành kinh hãi kêu lên.
- Cái gì?
Đám sĩ tốt đều yên tĩnh trở lại, nhìn binh lính đứng thẳng lên.
- Không hay rồi, Vương lão ca mau nhìn đi, có phải địch tập kích hay không.
Tên sĩ tốt kia đột nhiên kéo Vương lão ca lên chỉ vào ngoài thành nói.
Vương lão ca biến sắc, không kịp trách mắng sĩ tốt liền nhìn về phía ngoài thành, chỉ thấy ngoài thành bên trong màn đêm trùng trùng lớp lớp bóng đen, tuy rằng nhìn không rõ nhưng lại có thể nhìn đến một đám bóng đen lay động.
- Mau! Ném cây đuốc xuống đi.
Vương lão ca đột nhiên quát lớn với binh lính bên cạnh.
- A!
Mấy sĩ tốt mới kịp phản ứng, cuống quít đem cây đuốc cắm ở trên tường thành ném ra tường thành.
Trong đêm tối ánh lửa chiếu vô cùng xa, theo ánh lửa mấy binh lính trên cổng thành nhìn thấy rất rõ ràng, dưới cửa thành đã tụ tập gần trăm tên binh lính thân mặc khôi giáp, cách đó không xa từng tên sĩ tốt đang hội tụ về hướng nơi này.
- A! Vương lão ca là địch tập kích, là địch tập kích.
Một gã sĩ tốt hoảng sợ nói với Vương lão ca.
- Vậy còn không gọi người.
Vương lão ca sắc mặt âm tình bất định nhìn binh lính dưới thành, khôi giáp của những binh lính dưới thành còn hoàn mỹ hơn nhiều so với những thứ khôi giáp hơi cũ trên người bọn họ.
Hơn nữa hơn mười cây đuốc ném xuống, ông ta đã thấy rõ ràng, dưới cửa thành đã tụ tập gần một ngàn sĩ tốt, lần này địch tới không ít người, hơn nữa đều là tinh nhuệ.
- Địch tập kích!
- Địch tập kích! ...
Nghe được lời Vương lão ca nói, mấy sĩ tốt trên cửa thành như đã tìm được người tâm phúc, một đám cao giọng hô với thành lâu.
- Làm sao vậy, tối như này lấy đâu ra kẻ địch.
Một bên cổng thành trên thành lâu được đẩy ra, một gã tiểu giáo thân mặc khôi giáp dụi dụi mắt trách mắng mấy người kia, phía sau tiểu giác mấy chục tên sĩ tốt lần lượt đi ra, vẻ mặt nộ khí đằng đằng nhìn mấy người đang la to.
- Địch tập kích địch tập kích, Tướng quân, là địch tập kích.
Thanh niên đầu tiên phát hiện ra địch tập kích lúc trước vội tiếp đón kêu ầm lên.
- Địch tập kích chết tiệt gì! Sứ giả Tào tặc đều đang ở trong thành, ở đâu ra địch tập kích.
Tiểu giáo cũng không thèm nhìn thanh niên, một cái tát đánh thanh niên ngã xuống đất chửi rủa.
- Tướng quân?
Thanh niên nghi hoặc nhìn tiểu giáo.
Thấy thanh niên như thế, Vương lão ca rốt cục thở dài tiến lên phía trước nói:
- Tướng quân, là sự thật địch tập kích, không tin ngươi nhìn dưới thành đi.
- Thật ư?
Tiểu giáo hiển nhiên biết Vương lão ca, nghe Vương lão ca nói tiểu giáo tin thêm vài phần, bước lên phía trước nhoài người về phía cổng thành nhìn qua bên ngoài, chỉ thấy dưới cửa thành đông nghìn nghịt một mảnh ít nhất cũng có một ngàn người
- Mau! Mau! Đánh trống!
Sắc mặt tiểu giáo biến đổi lớn kêu to với người phía sau.
- A
- A
- A
... ...
Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng truyền lên tới, khiến cho vẻ mặt tiểu giáo biến sắc đến trắng bệch.
- Sao lại thế này? Mau đi xem một chút.
Tiểu giáo kích động phân phó.
Vài tên sĩ tốt đang định đi điều tra, chợt nghe mấy âm thanh vang lên, cầu treo vốn là dựng thẳng rất cao đã bắt đầu từ từ rơi xuống, mà cửa chính đóng chặt lại lúc này cũng ầm ầm mở ra, tiếng bước chân vang lên, mười mấy tên hắc y nhân hiện ra trên cổng thành.
Nhìn thấy hắc y nhân, sắc mặt tiểu giáo tái mét như tro tàn. Thủ hộ cửa thành tổng cộng có hơn hai trăm người, hơn hai trăm người này chia làm ba ban, trừ bọn họ trông coi bên ngoài cửa thành ra, những người khác lúc này đang nghỉ ngơi, hắc y nhân xuất hiện tại nơi này, chỉ sợ binh lính đang nghỉ ngơi đã bị giết. Nếu có hơn hai trăm người nói không chừng còn có thể chống đỡ một thời gian ngắn, nhưng bây giờ lại ngay cả trống cũng không kịp đánh đã bị địch nhân tấn công lên cổng thành rồi.
- Cạch Đ...A...N...G...G!
Một tiếng vang thanh thúy trong đêm tối đặc biệt vang dội, mọi người quay đầu, chỉ thấy Vương lão ca đã đem trường đao trong tay vứt bỏ trên mặt đất, thấy mọi người nhìn qua bèn cười làm lành nói:
- Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!
- Ngươi. . .
Tiểu giáo chỉ vào Vương lão ca lắp bắp.
- Vương lão ca!
Mấy người mới vừa rồi còn cùng Vương lão ca chuyện trò vui vẻ không thể tin nhìn Vương lão ca, có chết cũng không tin ông ta phải làm như vậy.
- Ai, hiện tại ngoại trừ đầu hàng cũng chỉ có thể đến mức nhảy xuống thôi.
Vương lão ca thở dài chỉ vào tường thành ở ngoài nói.
- Cạch Đ...A...N...G...G!
- Cạch Đ...A...N...G...G!
... ...
Từng tên sĩ tốt một buông binh khí xuống, cuối cùng tiểu giáo cũng đành phải buông binh khí trong tay xuống.
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn mấy chục tên sĩ tốt này, bọn họ vẫn chưa động thủ thì những người này đã đầu hàng rồi, bọn họ không biết là giết hay là không giết, chỉ đành đem mấy chục tên sĩ tốt này áp giải để lại mấy người trông chừng.
Cửa thành mở rộng ba nghìn Phi Hổ Quân lặng yên vào thành. Ba nghìn sĩ tốt đều không thể tin được dễ dàng đã hạ được Uyển Thành như thế, mà ngay cả Bàng Thống cũng không tin tưởng, Bàng Thống nghĩ đến ít nhất phải chém giết một phen mới có thể khống chế được cửa thành, y đã mệnh Ngụy Diên mang theo một ngàn sĩ tốt chuẩn bị đi chắn mấy cửa khác, không ngờ lại quá dễ dàng, Bàng Thống lập tức mệnh ba nghìn binh mã cùng tiến vào thành.
- Ngô Hùng, ngươi lập tức mang một ngàn binh mã đi lấy mấy tòa cửa thành khác.
An tọa ở trên ngựa Bàng Thống nói với Ngô Hùng phía sau.
- Vâng.
Ngô Hùng vẻ mặt mừng rỡ lĩnh mệnh mà đi.
- Ngụy Diên, ngươi mang một ngàn binh mã đem ngăn ba nghìn binh mã trong quân doanh bên trong thành ở trong doanh môn, trong vòng nửa canh giờ không được để lọt một người chạy thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận