Tam Quốc Tranh Phong

Chương 466

Suy nghĩ một chút Gia Cát Lượng thở dài nói. Nếu lấy được bản đồ thì có thể lập ra được lộ tuyến hành quân.
- Trương Lỗ Hán Trung có tin tức truyền tới không?
Kinh Châu gióng trống khua chiêng lớn như thế, dụng ý hết sức rõ ràng, Trương Lỗ Hán Trung kiên quyết sẽ không thờ ơ không động lòng.
- Trương Lỗ này trước đó không lâu cũng đã hạ lệnh tăng cường phòng ngự phía Kinh Châu tiếp cận. Binh mã trong quận cũng cũng điều động nhiều lần, hẳn đã làm xong phòng bị rồi.
- Trương Lỗ có thể chống được Lưu Chương hơn mười năm thủ đoạn trí mưu cũng không tầm thường. Mà quân ta lặn lội đường xa lương thảo cung cấp cũng cần kíp, vẫn nên chuẩn bị trước mới phải. Ngươi xem Lưu Chương này có thể cho chúng ta mượn đường, để hai chúng ta hai mặt giáp công hay không?
Nghĩ đến trong lịch sử Lưu Chương mời Lưu Bị bình định Hán Trung, trong lòng Lưu Kỳ hơi động, nếu có thể mượn đường Ích châu hai mặt giáp công tất sẽ dễ dàng không ít.
- Chuyện này…
Gia Cát Lượng ngạc nhiên, nếu y hắn là Lưu Chương quyết sẽ không làm việc này.
Có điều còn không chờ Gia Cát Lượng lên tiếng, Lưu Kỳ đã lần nữa mở miệng:
- Qua mấy ngày trước tiên phái người đi tới Hán Trung, nếu Trương Lỗ đồng ý nhường đất phong thì lập tức phái người đi tới Ích Châu, nhất định phải thuyết phục Lưu Chương cho mượn đường.
Chỉ cần Lưu Chương cho mượn đường, sau này tấn công Ích Châu chắc chắn sẽ hai mặt giáp công.
Hoàng thị, Bàng thị, Tư Mã thị và vài đại tộc đồng thời tỏ thái độ ủng hộ Lưu Kỳ, thế gia vốn còn muốn phản đối Lưu Kỳ lập tức ý thức được sự việc, đều quay sang dâng sách ủng hộ Lưu Kỳ.
Hoàng thị và vài đại tộc đứng đầu thế gia Kinh Châu, mà thế gia như vậy kinh doanh ở Kinh Châu mấy chục năm, thế lực rắc rối khó gỡ cùng với có dính dấp thế lực quá nhiều, thế gia khác đối mặt bản cũng không có sức hoàn thủ.
Việc thư viện Lưu Kỳ thương nghị với vài thế gia tầng cao nhất đã tiến triển thuận lợi, hơn mười ngày đã chuẩn bị xây dựng thành công, ngày mở thư viện đã hấp dẫn học sinh từ các nơi đến Kinh Châu. Trải qua lần đầu sàng chọn đã có ba trăm học sinh tiến vào thư viện học tập, mà số còn lại thì lại tiếp tục sàng chọn.
Chế độ trong thư viện hấp dẫn toàn bộ con cháu hàn môn Kinh Châu, phàm người thông qua khảo hạch tiến vào thư viện đều có thể sao chép tàng thư để đỡ học phí.
Khi học viện khai giảng không lâu, Chiêu Hiền quán tại Tương Dương cũng mở quán, hơn nữa cũng rất náo nhiệt, có chi sĩ hàn môn thậ chí mang theo con cháu tề tụ Tương Dương, đồng thời tham gia học viện khảo hạch và thi thử của Chiêu Hiền quán.
Kinh Châu bình yên hơn mười năm, hơn mười năm này Kinh Châu văn phong cực thịnh, có một số lớn con cháu hàn môn bởi vì không ai tiến cử vẫn ở nhà, nay có Chiêu Hiền quán lập tức được những chi sĩ hàn môn này coi trọng.
- Nơi này là Chiêu Hiền quán ư?
Bên ngoài Chiêu Hiền quán, hai gã thanh niên nhìn tấm biển lớn, vẻ đầy tò mò. Người lên tiếng là một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục xanh, mày kiếm mắt sáng khá ưa nhìn.
- Đúng rồi, không ngờ lại mở ra một nơi như này, lời đồn không ngoa tí nào.
Thanh niên bên cạnh khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc trang phục màu trắng, dáng vẻ ôn hòa đường hoàng, cho người khác cảm giác thân thiết.
- Biểu ca, chúng ta vào đi thôi.
Lúc nói chuyện thanh niên quay sang nhìn thanh niên áo trắng.
- Chờ lát đi, xem tình hình trước đã, dầu gì còn đỡ hơn là bị người khác đuổi ra ngoài.
Thanh niên áo trắng lắc lắc đầu nói.
Đuổi ra ngoài? - Thanh niên áo xanh ngạc nhiên nhìn biểu huynh, lát sau mở miệng: - Tài năng của ta nói không chừng sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng tài năng của biểu huynh, nếu bị đuổi ra ngoài, Chiêu Hiền quán này chẳng phải là vô nghĩa sao?
Thanh niên áo trắng lắc đầu, đối với câu khen ngợi của biểu đệ cũng không để tâm chút nào. Trong thành Tương Dương này tàng long ngọa hổ, chỉ riêng mấy người Gia Cát Lượng, Bàng Thống mình còn xa mới bằng, sao có thể kiêu ngạo được.
Hai người đang đánh giá Chiêu Hiền quán thì một tiểu lại mặc quan phục đi ra, đưa mắt nhìn bốn phía sau đó dừng trên người hai người. Mấy ngày qua người đến Chiêu Hiền quán không ít, tình huống cũng giống như hai người này đều đứng bên ngoài xem xét, gã thấy đã nhiều rồi, nên không quá mức để ý, cũng không khinh thường. Mình chẳng qua chỉ là một tiểu lại tầng thấp nhất ở Tương Dương, mà những người này chỉ cần có thể thông qua được khảo hạch của Chiêu Hiền quán là địa vị ngày sau sẽ không thấp.
Nghĩ tới dặn dò của đại nhân, tiểu lạ chỉnh trang lại quan phục, đi tới hỏi:
- Xin hỏi hai vị có phải tiến vào Chiêu Hiền Quán khảo hạch không?
- Đúng ạ.
Hai người cũng chú ý tới tiểu lại này, nên khá khó hiểu đối với hành động của tiểu lại.
- Hai vị không cần ngạc nhiên, tại hạ là tiểu lại phụ trách sự vụ trong Chiêu Hiền quán. Nếu hai vị có vấn đề gì cứ hỏi tại hạ, có thể trả lời tại hạ sẽ trả lời.
Tiểu lại chắp tay nói.
- Đại nhân xin cho hỏi, không biết trong Chiêu Hiền quán này ai là người chịu trách nhiệm khảo hạch ạ?
Hai người liếc nhau, thanh niên áo trắng tiến lên một bước chắp chắp tay cất tiếng hỏi.
Thanh niên áo trắng đứng thẳng, nhưng tiểu lại nhìn ra thanh niên này không tầm thường, tuy nhìn bề ngoài cũng không khác gì những người khác nhưng khí độ thì toát ra tự nhiên, rất giống vài vị quán chủ trong này.
Tiểu lại đè nén nghi hoặc trong lòng, lời nói càng thêm khách khí, nói không chừng người trước mặt có thể trở thành nhân vật đáng chú ý, mà không thành thì gã cũng không có tổn thất gì.
- Trong Chiêu Hiền quán này tổng cộng có ba vị quán chủ, Gia Cát đại nhân, Giả đại nhân, còn có Y đại nhân. Danh tiếng của ba người họ từ lâu đã truyền khắp Tương Dương, là phụng mệnh Châu Mục đại nhân thay phiên nhau tiếp đãi học sinh đến Chiêu Hiền quán. Hơn nữa nếu ngươi không thông qua khảo hạch của đại nhân này thì có thể khảo hạch từ đại nhân khác. Chỉ cần qua được khảo hạch từ họ, dù là qua cửa, sau đó họ mới thêm một bước gặp mặt những học sinh đã khảo hạch để an bài chức quan. Nếu thật sự có tài, Châu Mục đại nhân sẽ đích thân tiếp kiến, chỉ có điều đến nay chưa ai được Châu Mục đại nhân đích thân tiếp kiến cả.
- Là họ ư. Vậy người không qua được khảo hạch thì xử lý như thế nào?
Thanh niên áo trắng kinh ngạch. Ba người đồng thời chọn lựa nhân tài, hẳn để khỏi bỏ lỡ nhân tài rồi.
- Nếu những người đó được vài vị chủ quán đề cử thì họ sẽ được vào thẳng thư viện học tập, hoặc là cấp cho chút tiền về nhà.
Tiểu lại chắp tay nói.
- Ta muốn vào xem thế nào rồi.
Thanh niên áo trắng ngẩng lên nhìn vào tấm biển Chiêu Hiền quán, lẩm bẩm.
- Hai vị, mời.
Tiểu lại tránh sang bên ra hiệu hai người đi vào.
Trong một căn phòng trong Chiêu Hiền quán, Gia Cát Lượng đang suy nghĩ giải thích rõ tình hình mấy ngày qua của Chiêu Hiền quán. Mấy ngày qua tuy rằng đã tìm được một số ít nhân tài, nhưng phần lớn thích hợp làm một số tiểu lại, lúc này để ý rốt cuộc đã thấy được sự khủng bố của thế gia.
Đến Chiêu Hiền quán chủ yếu là con cháu hàn môn, trong những người này phần lớn là đã từng đọc sách, nhưng lại thấy kỳ lạ những lý giải tri thức trong sách, thậm chí còn không hiểu ý nghĩa, người thật sự có thể đọc hiểu những sách này vốn ít càng thêm ít, đã vài ngày rồi những mới chỉ miễn cưỡng tìm được mười mấy nhân tài bậc trung mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận