Tam Quốc Tranh Phong

Chương 473

- Hả hả, Tử Kính nói đùa, hai vạn hàng tốt này đối với Kinh Châu tuy rằng có còn hơn không nhưng cũng không có tác dụng gì lớn, cũng không biết Giang Đông dùng cái gì để đồi hai vạn sĩ tốt này về?
Bàng Thống cười cười nói.
- Giang Đông ta nguyện dùng sáu mươi vạn kim đổi hai vạn binh lính này về. Không biết Sĩ Nguyên nghĩ như nào?
Lỗ Túc nói.
Lỗ Túc nói xong mà Lã Mông ngồi bên cũng giật mình. Sáu mươi vạn kim đối với mỗi một sĩ tốt Giang Đông mà nói đều là số của cải cực lớn. Không để ý ánh mắt kinh ngạc của Lã Mông, Lỗ Túc bình thản nhìn thẳng Bàng Thống. Sáu mươi vạn kim tuy rằng đối với Giang Đông là con số lớn, nhưng Giang Đông có thể kiếm được. Tiền tài đối với Giang Đông lúc này không quan trọng bằng lương thảo đồ quân nhu.
- Tử Kính ra giá rất lớn, nếu đổi lại trước kia ta sẽ bằng lòng ngay. Nhưng hiện giờ sáu mươi vạn kim đối với Kinh Châu cũng không là gì cả.
Trong lòng Bàng Thống chấn động, nhưng ngoài mặt không thay đổi.
Lỗ Túc làm như vậy hiển nhiên là lo lắng rất nhiều. Y đã yêu cầu hàng tốt Giang Đông tu sửa tường thành, vận chuyển gạch ngay trước mặt Lỗ Túc, mà Lỗ Túc này lại mở miệng dùng sáu mươi vạn kim thuộc hai vạn hàng tốt này. Tuy rằng Lỗ Túc nói thoải mái, nhưng Bàng Thống có thể cảm nhận được sự quyết tâm của Lõ Túc. Sáu mươi vạn kim đã là cái giá lớn nhất của Giang Đông có thể trả rồi.
Phải biết rằng bốn mươi vạn kim là có thể tổ chức và thành lập được một đội binh mã ba vạn người, mà Giang Đông đưa ra sáu mươi vạn kim đã chặn đứng miệng của Bàng Thống. Dù là Bàng Thống muốn cò kè mặc cả, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua con số sáu mươi vạn kim này.
- Khà khà, sáu mươi vạn kim đối với Kinh Châu dĩ nhiên là không đáng, nhưng đối với Giang Đông ta quả thật là đến cực hạn. Hai vạn binh mã này dù rất quan trọng, nhưng Giang Đông ta cũng sẽ không vì hai vạn người này mà liên lụy toàn bộ Giang Đông.
Lỗ Túc lắc đầu không chút để ý câu nói của Bàng Thống.
- Nếu Tử Kính nói vậy, tại hạ sẽ không khách sáo gì nữa. Nghe nói gần đây Giang Đông có chế tạo được một số khôi giáp. Nếu Giang Đông có thể đưa ra năm nghìn bộ khôi giáp, hai vạn binh mã có thể về Giang Đông bất cứ lúc nào.
Bàng Thống nghĩ nghĩ rồi nói. Đối với Kinh Châu năm nghìn bộ khôi giáp còn giá trị hơn sáu mươi vạn kim kia.
- Năm nghìn bộ?
Lỗ Túc biến đổi sắc mặt. Khôi giáp mới mà Giang Đông vừa mới chế tạo ra còn chưa đến một ngàn bộ, mà Bàng Thống này mở miệng đòi năm ngàn bộ, chẳng phải chèn ép hay sao. Bình tĩnh xem xét, sáu mươi vạn kim mua năm nghìn bộ khôi giáp dư dả, nhưng khôi giáp mà Giang Đông mới chế tạo lại cực kỳ hoàn mỹ, căn bản không thể dùng tiền để so sánh đấy.
- Theo ta được biết, khôi giáp của Kinh Châu hoàn mỹ hơn khôi giáp Giang Đông ta, không biết vì sao Sĩ Nguyên lại bỏ gần tìm xa thế?
Lỗ Túc trầm sắc mặt hỏi Bàng Thống.
- Tử Kính nói không sai, nhưng Tử Kính nên biết Kinh Châu ta gần đây huấn luyện mười vạn tinh binh, những sĩ tốt đó chưa có đủ khôi giáp…
Bàng Thống cười cười không hề giấu diếm. Tin tức Kinh Châu tổ chức và xây dựng mười vạn đại quân không thể gạt được chư hầu thiên hạ, hơn nữa Lưu Kỳ cũng không dự định giấu diếm.
- Nếu Sĩ Nguyên đã thăm dò được Giang Đông ta gần đây chế tạo nên khôi giáp thì hẳn biết khôi giáp đó còn chưa đủ một vạn bộ. Mà một vạn bộ khôi giáp đó cũng cực kỳ quan trọng đối với Giang Đông ta, tác dụng của nó còn trên cả sáu mươi vạn kim. Sĩ Nguyên hãy đổi điều kiện khác đi.
Lỗ Túc thở dài. Việc Giang Đông chế tạo khôi giáp mới gã cũng mới biết, không ngờ Kinh Châu cũng đã biết rồi.
- Thứ khác Giang Đông có Kinh Châu ta cũng không thiếu, mà chỉ thiếu khôi giáp thôi. Khôi giáp cho Phi Long vệ và Phi Hổ vệ Kinh Châu ta hẳn Tử Kính đã biết, chẳng lẽ Tử Kính còn nghĩ rằng khôi giáp mới mà Giang Đông vừa chế tạo ra có thể so được bằng hay sao.
Bàng Thống hứng thú nhìn Lỗ Túc. Cho dù không đòi được nhiều thì cũng phải đủ khiến cho Giang Đông không được sống dễ dàng. Thời gian qua hai vạn hàng tốt kia cũng gây tốn lương thảo không ít.
Nghe Bàng Thống nói vậy, Lỗ Túc cười khổ. Tuy số khôi giáp đó không hoàng mỹ bằng khôi giáp Kinh Châu, nhưng nếu đưa số khôi giáp đó đến Kinh Châu, Kinh Châu chắc chắn sẽ tạo ra được khôi giáp càng hoàn mỹ hơn.
- Ba nghìn bộ không hơn không kém, đây là số cực hạn mà Giang Đông có thể chấp nhận.
Sắc mặt Lỗ Túc trầm trọng nói. Khôi giáp còn có thể chế tạo, nhưng sĩ tốt thì không thể.
- Được.
Bàng Thống mỉm cười gật đầu đồng ý. Tuy rằng nhìn bề ngoài Kinh Châu chịu thiệt, nhưng những khôi giáp kia không kém gì khôi giáp của Phi Long vệ và Phi Hổ vệ, hơn nữa khôi giáp khác nhau có thể tham khảo đồng thời trợ giúp Kinh Châu chế tạo ra khôi giáp càng hoàn mỹ hơn.
- Trong vòng mười ngày khôi giáp Giang Đông ta sẽ đưa tới Sài Tang. Hy vọng trong thời gian này sĩ tốt Giang Đông ta sẽ không xảy ra chuyện không hay gì.
Lỗ Túc thở dài, chuyện này vốn Giang Đông bị vây trong hoàn cảnh xấu, muốn đổi những sĩ tốt này về mà không phải trả giá nào là điều không thể đấy.
- Tử Kính yên tâm, những người này sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bàng Thống lắc đầu nói.
- Vậy thì tại hạ xin cáo từ.
Lỗ Túc chắp chắp tay đứng lên cùng Lã Mông rời khỏi.
Tin tức Tào Tháo đánh bại Lưu Bị được truyền đến Ký Châu, lập tức tạo nên một trận rung chuyển ở Ký Châu. Mà Viên Thiệu cũng vì vậy mà quyết định khởi binh tấn công Tào Tháo.
Lúc này trong phủ của Viên Thiệu đang hỗn loạn, tranh luận không ngớt.
- Chủ công, binh pháp nói gấp mười vây công địch, như minh công nhân tài dưới trướng đông đúc, binh nhiều tướng mạnh, gấp năm lần binh mã Tào Tháo hẳn là nên khởi binh tấn công, nhất định sẽ đánh bại được Tào Tháo. Bằng không đợi cho Tào Tháo phát triển mới muốn đánh bại hắn thì khó rồi.
Trên đại diện, Quách Đồ cao giọng nói với Viên Thiệu.
- Ngươi nói sai rồi, hiện giờ tuy dưới trướng minh công binh nhiều tướng mạnh, nhưng sĩ tốt mấy năm liên tục chinh chiến đã vô cùng mỏi mệt. Mà Tào Tháo lúc này vừa mới thâu tóm được Từ châu quân tiên phong đang thịnh, tùy tiện quyết chiến là không ổn. Không ổn thì hãy từ từ tính kế, một mặt mệnh lệnh đại tướng dẫn dắt sĩ tốt chia mấy lộ hàng năm quấy rối Tào Tháo, một mặt nghỉ ngơi lấy lại sức, không đến ba năm Tào Tháo ắt sẽ không công mà tự phá, đến lúc đó hẵng khởi binh mới là thượng sách. Hơn nữa chiến sự thắng bại trên chiến lược, mà không phải ở binh mã nhiều hay ít. Lúc này tuy rằng chúng ta chiếm ưu thế, nhưng chỉ hơi không cẩn thận thì sẽ bị rơi vào hiểm nguy bị diệt.
Đối diện với Quách Đồ là Tự Thụ đầy giận đang trợn trừng mắt. Mấy ngày qua y đã mấy lần tranh luận với Quách Đồ, dù là có tu dưỡng cũng có lúc tức giận.
- Giám quân nguyền rủa công minh bại hay là không có lòng tin với minh công vậy. Tào Tháo kia so với minh công chỉ là hạng gà đất chó kiểng mà thôi, sao có thể tranh phong với minh công được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận