Tam Quốc Tranh Phong

Chương 552

Binh lính song phương tựa như cũng biết tầm quan trọng của trận chiến này, bởi vậy không chút sợ hãi, dù là có chết cũng phải hết sức kéo đối phương chết theo.
Tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết, tiếng binh khi va chạm không ngừng bên tai, trong đêm tối tạo thành khúc ca tử vong thảm thiết.
- Trương tướng quân, cứ theo đà này tối hôm nay chỉ sợ là công không được Tào doanh.
Nhìn cuộc chiến kịch liệt cách đó không xa, Cao Lãm lắc đầu thở dài.
Lúc này, hai người gần gần Tào doanh không tới 300m, đối với tình huống của Tào doanh rõ như lòng bàn tay, trước mắt Tào doanh từ xa thấy hết sức chắn chắn, so với doanh trại mà bị Tào binh vứt bỏ bên ngoài thì không thể bị phá vỡ, dù là gia tăng binh lính cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế gì.
Nhìn doanh trại này, trong lòng Cao Lãm thấy nặng nề. Tào Tháo rõ ràng đã sớm có đề phòng họ tấn công Tào doanh, rõ ràng là muốn tất cả ngăn chặn đều đặt trên Ô Sào.
Nếu đại doanh Ô Sào bị thiêu hủy, vậy thì sĩ khí của sĩ tốt dưới trướng họ sẽ bị sụp đổ nhanh chóng, giữa sĩ tốt và tướng lĩnh cũng sẽ lục đục, đến lúc đó dù Viên Thiệu có mấy chục vạn đại quân nhưng không cần Tào Tháo tấn công cũng sẽ tự loạn.
Còn nếu đại doanh Ô Sào không bị thiêu hủy, một đòn của Tào Tháo kia sẽ chọc giận Viên Thiệu, bất kể là vì tranh giành một hơi, hay là muốn đánh bại Tào Tháo, Viên Thiệu đều sẽ hết sức để công phá Tào doanh. Đại quân của Tào Tháo thảm bại cũng có ý nghĩa Viên Thiệu có thể vấn đỉnh thiên hạ.
Trương Cáp lắc đầu không nói gì, nhưng vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Đại doanh trước mặt tựa như một tòa thành lũy, bất kể là tấn công từ hướng nào cũng đối mặt với sự phản kích mãnh liệt từ trong thành.
Dù là gấp mấy lần kẻ địch nhưng cũng không có chút ưu thế nào, thành lũy này dường như đặc biệt xây dựng dành cho họ. Nghĩ tới điểm này trong lòng Trương Cáp lại nặng nề thêm. Viên Thiệu cho kỳ hạn chỉ một đêm, một đêm này thật sự quá ngắn, dù là y cũng khó mà giải quyết được.
- Không biết Công Dữ tiên sinh nói gì Cao tướng quân nói cái gì?
Trong lòng khẽ động, Trương Cáp quay đầu nhìn về phía Cao Lãm. Tình huống trong đại doanh tuy rằng y không biết rõ, nhưng có một số việc không gạt được y. Sau khi y rời khỏi Tự Thụ và Cao Lãm thảo luận bí mật suốt một khắc đồng hồ, y không tin hai người đó không có gì bí mật.
Cao Lãm ngớ ra, sau đó cười khổ nói:
- Nói cái gì cũng không ngoại trừ là cẩn thận đám người Quách Đồ kia, còn nói nếu có chuyện gì khó xử thì phái người xin giúp đỡ từ y.
Mặc dù biết Trương Cáp hết sức tôn trọng Tự Thụ nhưng Tự Thụ có lòng đầu nhập Kinh Châu, bởi vậy y lại không thể nói đầy đủ, ai biết Trương Cáp này có thể bắt hai người mình giao cho Viên Thiệu để lĩnh thưởng hay không.
- À.
Trương Cáp gật gật đầu không tiếp tục hỏi nữa. Y biết cuộc nói chuyện của hai người không chỉ có vậy, nhưng Cao Lãm không nói y cũng hết cách, qua đêm nay hết thảy đều rõ ràng.
- Tướng quân người xem.
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, một gã tiểu tướng đột nhiên chỉ vào chân trời phía sau gấp gáp nói.
- Cái gì?
Trương Cáp và Cao Lãm quay lại nhìn phía sau, lập tức cũng thay đổi sắc mặt, chỉ thấy phía chân trời xa xa đỏ rực không giống như ánh nắng chiều.
Hai người liếc nhau đều nhìn thấy tia nghi hoặc trong mắt đối phương. Tính toán thời gian lúc này đại quân của Tào Tháo cũng đuổi tới Ô Sào hai canh giờ rồi, nhưng tình huống trong đại doanh Ô Sào hai người đều rõ, dù là Thuần Vu Quỳnh chỉ huy có gì sai lầm, cũng không có khả năng trong hai canh giờ đã bị Tào binh phá rồi.
Trong lúc hai người đang kinh ngạc thì càng nhiều binh lính bốn phía ngày càng phát hiện ra tình huống phía xa, bất kể là Tào binh hay là Viên binh đều nhìn chăm chú vào phía chân trời suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đám người Quách Gia cũng rất nhanh nhận được tin tức, đều đi ra lều lớn xem xét tình huống, lúc thấy cảnh đỏ rực phía chân trời thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng, thở phào nhẹ nhõm.
Tào Tháo không ở trong đại doanh, áp lực trên người họ rất lớn, lúc Viên binh quy mô tiến công đại doanh, mấy người cũng đã chú ý chặt chẽ tình huống ngoài đại doanh. Theo tình huống thương vong của sĩ tốt dần dần tăng lên, trong lòng đám người Quách Gia cũng càng ngày càng căng thẳng.
Đặc biệt nhìn thấy binh lính dưới trướng Trương Cáp và Cao Lãm không chút nào mệt mỏi, càng làm cho họ lo lắng. Dù đại doanh bị tấn công tứ phía, nhưng áp lực lớn nhất vẫn là phía Cao Lãm và Trương Cáp, còn ba phương khác dù có binh mã tiến công, hơn nữa tiến công rất có trật tự, nhưng so sánh với Trương Cáp và Cao Lãm thì còn kém xa.
Với lại từ đầu đến cuối Trương Cáp, Cao Lãm tiến công thủy chung không nhanh không chậm, không chút lo lắng, điều này làm cho đám người Quách Gia đều căng thẳng, âm thầm cầu nguyện Tào Tháo có thể mau chóng thiêu hủy đại doanh Ô Sào.
Hai người Trương Cáp, Cao Lãm bình tĩnh như vậy, một mặt là bởi vì hai người tiếp tục tìm kiếm sơ hở của đại doanh, mặt khác cũng khiến cho sĩ tốt thủ doanh mỏi mệt, sau đó mới xông vào trong đại doanh.
Hiện giờ Tào Tháo thành công thiêu hủy đại doanh Ô Sào, giờ không cần lo lắng sự tấn công của Trương Cáp và Cao Lãm nữa.
- Nhanh, nhanh chóng truyền tin tức này xuống để Viên binh đối diện nghe được.
Bình tĩnh lại, Quách Gia nhanh chóng nói với vài tướng lĩnh phía sau.
- Vâng.
Hơn mười tướng lĩnh mang theo người nhanh chóng rời khỏi, đem tin tức lan truyền khắp ngõ ngách của đại doanh.
- Chủ công đã thành công thiêu hủy đại doanh Ô Sào, lần này Viên Thiệu tất bại.
- Đúng vậy, Ô Sào tích trữ lương thảo cho mấy chục vạn đại quân, ta xem lần này Viên Thiệu còn đánh như nào nữa.
Theo tin tức từ trong đại doanh lan truyền ra, tiếng nghị luận đang lúc càng lan rộng, dù là đám người Trương Cáp cũng có thể nghe được rõ ràng, huống chi là Viên binh đang tấn công.
Thở dài, Trương Cáp lệnh lui binh. Viên binh đang tấn công Tào doanh nhanh chóng lui lại, tập kết cách Tào doanh không xa. Tuy nhiên lúc này lại không còn khí thế dâng cao như trước nữa, một đám đứng ngồi không yên hết nhìn đông lại nhìn tây.
- Cao tướng quân, hiện giờ Ô Sào bị thiêu hủy, không biết tướng quân có cao kiến gì không?
Trương Cáp hỏi Cao Lãm.
- Ô Sào bị hủy, hẳn lúc này minh công đã nhận được tin tức rồi. Với tính tình của minh công ắt sẽ thẹn quá hóa giận. Chúng ta vừa mới tranh chấp với minh công, tất sẽ khiến cho minh công không vui, đám người Quách Đồ vì rũ bỏ trách nhiệm cũng sẽ nhân cơ hội chỉ trích chúng ta. Tình cảnh chúng ta lúc này không ổn.
Ánh mắt Cao Lãm chợt lóe lên, nghĩ đến câu nói của Tự Thụ lúc rời khỏi đại doanh, trong lòng y thầm thở dài, không ngờ thật sự bị tiên sinh nói trúng rồi. Minh công chiếm hết ưu thế, không ngờ thật sẽ binh bại.
- Tướng quân nói không sai, đó không biết ngươi tính toán làm như thế nào?
Trương Cáp cười hỏi, Cao Lãm cũng không trả lời vấn đề của y, bản thân y lúc rời khỏi đại doanh là lúc Tự Thụ nói với mình những cau kia, dường như đã sớm dự liệu được minh công hôm nay sẽ Binh bại. Y không tin Tự Thụ không cùng Cao Lãm, vốn hắn tính toán nếu binh bại thì sẽ đầu nhập Tào Tháo, nhưng hiện giờ nhìn thấy phản ứng của Cao Lãm, dường như đã sớm có dự tính rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận