Tam Quốc Tranh Phong

Chương 486

Đồng ý đầu tiên là chủ bộ Hoàng Quyền.
- Chủ bộ nói không sai, tuy rằng cùng thuộc dòng họ Hán thất, nhưng ngày nay tình cảnh giết cha, huynh đệ tương tàn đã nhiều không kể xiết, chủ công không thể không phòng.
Tòng sự Trương Lỗ Ích Châu cũng đứng dậy khom người nói.
- Tử Kiều nghĩ thế nào?
Lưu Chương gật đầu, nhìn về phía Trương Tùng.
Thấy Lưu Chương như thế, trong lòng mọi người đều căng thẳng. Trương Tùng là Ích Châu Biệt Giá ở Ích Châu quyền thế rất lớn, hơn nữa tài năng không tầm thường, Lưu Chương đối với gã rất nể trọng, nếu không lần trước ga đứng ra đồng ý cho Kinh Châu mượn đường, Lưu Chương cũng sẽ không đồng ý, nếu lúc này gã đứng ra phản đối, nói không chừng Lưu Chương sẽ thay đổi tâm ý.
Trương Tùng tiến lên một bước trong lúc vô ý liếc nhìn Pháp Chính, ngẩng đầu nhìn hướng Lưu Chương:
- Chủ công, lần trước đã đồng ý cho Kinh Châu mượn đường, nếu tùy tiện đuổi binh mã Kinh Châu, chỉ sợ sẽ thất tín với thiên hạ.
Trương Tùng vừa nói liền chú ý đến nét mặt Lưu Chương, thấy trên mặt Lưu Chương không vui, trong lòng thở dài, quả nhiên là thế, ngay sau đó nói tiếp:
- Nếu chủ công không yên tâm, có thể mệnh đại tương trấn thủ pháo đài các nơi Ích Châu, đối với binh mã Kinh Châu giám thị nghiêm ngặt hơn, còn nữa hủy bỏ cung cấp lương thảo cùng đồ quân nhu và hết thảy viện trợ cho binh mã Kinh Châu, đến lúc đó Kinh Châu sẽ không cam lòng trách tội chủ công, lúc đó đem binh mã Kinh Châu đuổi đi cũng không muộn.
Trước nghe thấy Trương Tùng không đồng ý đuổi binh mã Kinh Châu đi, Lưu Chương thầm nhủ trong lòng Trương Tùng không hiểu được ứng biến, nhưng sau lại nghe nói vậy cũng âm thầm gật đầu. Tuy nói y đáp ứng Trần Quần đem binh mã Kinh Châu đuổi khỏi Ích Châu nhưng lúc nào đuổi và đuổi như thế nào thì đều do y định đoạt, kế sách của Trương Tùng tuy là hơi mất thời gian, nhưng y sẽ không bị thiên hạ khinh miệt.
- Ừ, cứ làm theo như lời Tử Kiều nói. Mệnh Cao Bái, Ngô Lan, Mạnh Đạt đóng ở các pháo đài, nghiêm mật giám thị hướng đi của đại quân Kinh Châu. Nếu đại quân Kinh Châu có hành động, lập tức đuổi họ ra khỏi Ích Châu.
- Vâng.
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, ban đầu cho rằng Trương Tùng sẽ phản đối, không ngờ Trương Tùng lại đồng ý, hơn nữa còn giúp bọn họ đuổi binh mã Kinh Châu. Tuy nhiên mọi người nghĩ nghĩ một chút lại hiểu ngay, bình thường Trương Tùng rất chú ý sắc mặt Châu Mục đại nhân, hôm nay Lưu Chương triệu tập mọi người rõ ràng là muốn đuổi binh mã Kinh Châu, Trương Tùng sao dám phản đối.
Pháp Chính đứng bên vẫn yên lặng. Y có thể đến đây vẫn nhờ vào danh tiếng của Trương Tùng, bằng không cũng đừng mơ được tham gia. Nếu y không biết Trương Tùng đã đầu nhập Lưu Kỳ thì y thực sự còn nghĩ rằng Trương Tùng là vì suy nghĩ cho Lưu Chương, nhưng hiện tại nếu y đã biết, y liếc cái liền nhìn ra đây là Trương Tùng đang kéo dài thời gian cho đại quân Kinh Châu.
Chỉ cần Ích Châu một ngày không tìm được cớ, đại quân Kinh Châu sẽ cách Bách Lao quan ngày càng gần, tình thế lại càng dễ dàng thay đổi. Chỉ cần binh mã Kinh Châu đuổi tới Kiếm Các, hết thảy đều đã không còn quan trọng. Kinh Châu hao hết sức lực đến được Ích Châu, không phải là vì mở Hán Trung thông đến Ích Châu, mà là đem Ích Châu làm vật trong tay Kinh Châu.
- Hiện giờ Kinh Châu đang tấn công Hán Trung, đúng là thời cơ tốt để thu phục Hán Trung, lập tức để Trương Nhậm dẫn dắt năm vạn đại quân tấn công Hán Trung, sơm ngày diệt trừ Trương Lỗ.
Mọi người ở đây tâm tư đều khác nhau, thanh âm của Lưu Chương lại vang lên, một câu nói kia lại khiến cho mọi người trong lòng cả kinh, không không ngờ hôm nay Lưu Chương liên tiếp ban ra hai quyết định tinh mắt như thế.
---
Đường xá Ích Châu nhỏ hẹp gập ghềnh, thế núi chập chùng, liên miên không dứt, không thích hợp cho đại quân di chuyển, bởi vậy Gia Cát Lượng dẫn dắt ba vạn binh mã đi suốt năm ngày mới ra khỏi quận Đông Ba, đuổi tới huyện Tuyên Hán quận Ba Tây.
Trên đường đi binh mã Kinh Châu dùng lễ đối đãi, cũng có thờ ơ lạnh nhạt, mà cũng có người lạnh nhạt đối với đoàn người Gia Cát Lượng đấy, nếu Gia Cát Lượng không áp chế, chỉ sợ binh lính trong quân sớm đã đem giết nhưng quan lại khiêu khích này rồi.
Đối với những thứ này Gia Cát Lượng lại hết sức kiên nhẫn, nhưng lúc này Gia Cát Lượng lại vì một chuyện khác mà lo lắng. Tình huống của Ích Châu vượt qua những gì Lưu Kỳ dự đoán, đầu tiên Ích Châu đường xa lại cực kì nhỏ hẹp, bất lợi cho đại quân hành quân, kỵ binh ở cảnh nội Ích Châu căn bản là không đi được năm mươi dặm, may mắn là trước khi tiến vào Ích Châu ngựa của Phi Long Vệ cũng đã lưu lại ở Uyển Thành, nếu không Phi Long Vệ ở Ích Châu đến nửa bước cũng khó đi rồi.
Cái này cũng không phải thứ khiến cho Gia Cát Lượng lo lắng, Gia Cát Lượng lo lắng là đường xá Ích Châu, không chỉ gập ghềnh khó đi, rất nhiều nơi gần như chỉ đi được một người, bất cứ lúc nào Ích Châu cũng có thể cho người phong toả đường đi, địa hình như vậy không chỉ bất lợi đối với binh mã Kinh Châu đánh vào Ích Châu, đồng thời cũng bất lợi cho việc vận chuyển lương thảo cùng đồ quân nhu. Đánh chiếm Ích Châu tuy nhìn bề ngoài thì đơn gian khả thi, nhưng thực tế khó khăn lại rất lớn.
Trừ phi rất quen thuộc tình hình Ích Châu, đem đường đi cảnh nội các quận huyện giữa Ích Châu đánh dấu trên bản đồ mới có thể tìm được đường lối đi lại có lợi cho đại quân.
Tuy rằng vừa mới tiến vào Ích Châu mấy ngày, nhưng Gia Cát Lượng có thể cảm thấy, dân chúng Ích Châu bài xích binh mã Kinh Châu, nổi bật hơn nữa quan lại các quận huyện Ích Châu.
Cẩn thận suy nghĩ, Gia Cát Lượng đối với tình huống như vậy cũng có chút lý giải, Ích Châu giống Kinh Châu trước kia, tuy Lưu Chương không có bản lĩnh gì, nhưng phụ thân của y Lưu Yên ở Ích Châu uy vọng rất cao, cũng giống như Lưu Biểu tự mình dẫn dắt đội ngũ tiến vào Ích Châu, quật khởi xây dựng Ích Châu vốn đang cực kỳ hỗn loạn.
Bất kể là dân chúng, thế gia Ích Châu, hay là thế lực của Lưu Chương đều đạt đến một loại cân bằng kỳ diệu, sự cân bằng này khiến thế gia Kinh Châu cũng không thể phá vỡ được.
Binh mã Kinh Châu đến, rất nhiều thế gia Ích Châu cũng nhìn ra một chút manh mối, bởi vậy việc bài xích đối với binh mã Kinh Châu như thế có liên quan đến uy vọng của Lưu Kỳ. Nếu Lưu Kỳ sớm đã vang danh thiên hạ, thậm chí đã thành xu thế quân lâm, như vậy thế gia Ích Châu sẽ không bài xích binh mã Kinh Châu, ngược lại còn thích nghe thích thấy đối với tình huống như vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt Gia Cát Lượng cũng không biết làm sao. Thời gian Lưu Kỳ quật khởi chưa đến một năm, cho dù Lưu Kỳ làm ra chuyện lớn hơn nữa, cũng không đủ để dân chúng trong thiên hạ biết đến thanh danh của Lưu Kỳ.
- Quân sư, tốc độ như vậy thật sự là quá chậm, chỉ sợ thời điểm đuổi tới Hán Trung thì chủ công đã dẹp xong Nam Trịnh rồi.
Trong đại quân Gia Cát Lượng cũng không có ngồi xe hai bánh mà cưỡi ngựa chậm rãi đi, trên đường đi Triệu Vân không chỉ nói một lần.
- Tử Long yên tâm, ta cùng chủ công đã sớm ước định, ở Hán Trung không thấy chúng ta, chủ công sẽ không ồ ạt tấn công Hán Trung đấy. Ta nghĩ lúc này chủ công nên dẫn theo đại quân đi sửa đổi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận