Tam Quốc Tranh Phong

Chương 608

Đợi cho Giả Hủ sau khi rời khỏi, Từ Thứ chắp tay nói.
- Không cần, hiện giờ Tương Dương vẫn còn người sử dụng. Vương Uy tuy võ nghệ có thể kém Trương Phi, nhưng bản lĩnh mang binh đánh giặc không kém đâu. Cộng thêm Trương Cáp, Nghiêm Kính cũng đều ở Tương Dương, Trương Phi dù võ nghệ cao đến đâu cũng không làm được gì.
Uyển Thành, từ lúc đoàn người Lưu Bị bị đuổi chạy tới đây đã bị tình cảnh trong thành làm cho hoảng sợ, núi lương thảo chất cao như núi kia làm cho họ cực kỳ khiếp sợ.
Qua cơn khiếp sợ, hai mắt đoàn người Lưu Bị tỏa sáng nhìn chằm chằm núi lương thảo kia, có điều khi nhìn thấy Phi Long Vệ không ngừng tuần tra bốn phía, đoàn người Lưu Bị cũng không khỏi thoáng kiềm chế lại cảm xúc.
Ở lại Uyển Thành hai ngày, ngoại trừ tướng lĩnh trẻ tuổi đón họ lúc ban đầu ra thì không có người nào khác đến nữa.
Lưu Bị tinh mắt nhìn thấy tiểu tướng trẻ tuổi kia chính là thống lĩnh binh mã trong thành Uyển Thành, tuy rằng y hết sức lôi kéo nhưng vị tướng lĩnh kia hết sức lạnh nhạt với y, thậm chí sau khi đưa tới chỗ nghỉ thì không thấy mặt gã đâu nữa.
- Đại ca, Vương Nghị này đúng là quá khinh người rồi. Người của chúng ta hiện tại ngay cả ra vào viện lạc cũng không được, mà ngoài viện lại có gần ngàn binh lính thủ hộ, một khi có người ra ngoài sẽ bị đuổi trở lại ngay.
Trong một viện lạc tại Uyển Thành, Trương Phi tức giận không ngừng qua lại đi lại, đôi quyền nắm chặt lại, hiển nhiên là vô cùng bất mãn đối với Vương Nghị.
- Chủ công, Vương Nghị rõ ràng là có ý muốn nhốt chúng ta rồi, chủ công vẫn nên sớm có tính toán.
Trần Đáo tính tình xưa nay trầm ổn lúc này cũng có vẻ lo lắng. Y sợ bị đuổi, thời gian này tuy Vương Nghị đưa thức ăn tới, nhưng gã khó mà nuốt trôi cho được. Chỉ từ thái độ của Vương Nghị là biết đến Kinh Châu sẽ không thuận lợi.
- Không sao, đến Kinh Châu rồi ta biết sẽ không thuận buồm xuôi gió, hơn nữa lúc này trong tay chúng ta không binh không lương thực, không thể làm gì được. Không bằng chúng ta cứ tạm thời ẩn náu tại Kinh Châu, đợi tình thế hỗn loạn. Vương Nghị kia dù quá đề phòng chúng ta, nhưng lại không dám đối đãi tệ bạc với chúng ta. Ta nghĩ hẳn mệnh lệnh của Lưu Kỳ cũng sắp truyền tới rồi.
Lưu Bị nhíu mày lại nói. Y thật sự ngạc nhiên, Lưu Kỳ này sẽ đối đãi thế nào với bọn y.
Có tiếng bước chân rầm rầm vang lên, cửa lớn viện lạc bị đẩy mở, hai tướng lĩnh cưỡi hai con ngựa cao lớn đi vào.
- Tử Long?
Lưu Bị kêu lên, ngay cả Trương Phi và Trần Đáo cũng ngây ra không hiểu.
Họ đều biết Triệu Vân phát triển nhanh chóng ở Kinh Châu, lại là ái tướng đắc lực của Lưu Kỳ, chiến công hiển hách, không ngờ lần này đến đây lại là y.
Lập tức trong lòng đoàn người bắt đầu có hy vọng. Triệu Vân này coi như cũng có giao tình với họ, hẳn sẽ không gây khó dễ cho họ.
Nghĩ đến đây, mấy người nhìn người đi bên cạnh Triệu Vân, đó là một vị tướng lĩnh chừng hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng không có khí thế sắc bén linh hoạt như Triệu Vân, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của người này khiến ai nấy đều có chút áp lực.
Lưu Bị chấn động, tướng lĩnh như vậy cũng chính là hàng năm thống lĩnh binh mã rồi. Càng khiến trong lòng y trầm xuống chính là Triệu Vân vừa vào việc lạc lại không tự chủ đi chậm lại sau một chút. Tuy không lộ rõ ràng nhưng Lưu Bị lại nhìn ra được, không ngờ Uyển Thành này lại do người này làm chủ.
- Người nào là Lưu Huyền Đức?
Vương Uy lạnh lùng nhìn mọi người, hỏi.
- Chính là tại hạ, không biết tướng quân là ai?
Lưu Bị tiến lên một bước chắp tay nói. Tuy rằng cực kỳ bất mãn về thái độ của Vương Uy, nhưng lúc này tình thế mạnh hơn người, y không được không nhịn xuống.
- Ừ, chủ công có lệnh để Lưu Huyền Đức làm Huyện lệnh Sàm Thành, mấy ngày sau lập tức đi nhậm chức.
Vương Uy lạnh lùng nói.
- Huyện lệnh Sàm Thành?
Lưu Bị nghi hoặc. Sao Lưu Kỳ này lại yêu cầu mình đảm nhiệm chức Huyện lệnh chứ, bèn cười hỏi:
- Có phải tướng quân nói đùa không?
- Làm càn, lệnh của chủ công sao có thể nói đùa được. Nếu Lưu Huyền Đức ngươi muốn nương nhờ chủ công thì phải dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm. Chủ công nói, Kinh Châu ta không nuôi người rảnh rỗi.
Vương Uy nói to.
- Tên Lưu Kỳ quá khinh người rồi.
Trương Phi rốt cuộc không kìm nổi nữa hét to, mắt trợn trừng trừng, giọng như chuông đồng, chấn động lỗ tai của Lưu Bị.
- Bất kính với chủ công phạt đánh hai mươi trượng. Người đâu, mang xuống.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Phi, Vương Uy không chút khách khí nói.
- Hừ, ngươi xem người nào dám đánh Trương gia gia ta đây, ta lập tức một đao chém chết kẻ đó.
Trương Phi trợn mắt cười to.
- Hử? Ngươi không phục tùng quân lệnh?
Vương Uy lạnh lùng nói. Đối với ý đồ đến đây của đoàn người Lưu Bị y biết rất rõ, dĩ nhiên sẽ không khách sao gì cả.
- Tướng quân bớt giận, Tam đệ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa nên nói lời bất kính với Châu Mục đại nhân, mong tướng quân bỏ quá cho.
Lưu Bị liên tục cười khổ. Ycó thể nhìn ra Vương Uy thực sự không phải đe dọa họ, nếu thật sự gây loạn Trương Phi tuyệt đối sẽ bị xử lý.
- Tam đệ, còn không mau nhận lỗi với tướng quân?
Lưu Bị quay đầu quát lớn.
- Đại ca…
Trương Phi ngay ra nhìn Lưu Bị, bất ngờ vì bị bắt nhận lỗi với người kia. Nếu không phải Lưu Bị là đại ca của gã, thật sự gã đã động thủ rồi.
- Không cần nhiều lời nữa. Trương Phi, Trần Đáo theo ta đi Tương Dương, để chủ công xử lý.
Nhìn Lưu Bị như thế, Vương Uy hừ lạnh nói.
Nghe nói Trương Phi và Trần Đáo không đi cùng mình, trong lòng Lưu Bị trầm xuống, trong mắt hiện lên tia ảo não. Lưu Kỳ này quả nhiên không cho y chút mặt mũi nào.
- Mệnh lệnh chủ công đã ban ra, Trương Phi và Trần Đáo đi tới Tương Dương đảm nhiệm Ngũ trưởng, hết thảy dựa vào công lao để lên chức, công lao càng lớn quan chức càng cao. Nếu không có bản lĩnh mà chết trận, chủ công tự sẽ cấp tiền tuất cho các ngươi.
Vương Uy lại nói.
Triệu Vân đứng bên lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mặt, trong mắt đầy vẻ phức tạp. Dù thông cảm tình cảnh của Lưu Bị, nhưng lúc này y đã là thần tử Kinh Châu, cũng biết Lưu Bị đến Kinh Châu cũng không đơn giản là tìm nơi nương nhờ nên cũng không biết nói thế nào, đành im lặng đứng đó.
- Tướng quân, ta muốn gặp huynh trưởng Lưu Quý Ngọc, không biết tướng quân có thể thông bẩm một tiếng được không?
Lưu Bị cười gượng, Lưu Kỳ này rõ ràng ý chí sắt đá không cho bọn họ chút cơ hội. Nhìn tình cảnh này chỉ e họ muốn rời khỏi cũng không thể.
Kế hoạch hôm nay có có thể xin Lưu Biểu giúp đỡ thôi. Y và Lưu Biểu có duyên gặp mặt một lần, biết Lưu Biểu tính cách khiêm tốn quả quyết sẽ không trơ mắt nhìn y gặp khó mà không giúp.
- Ta sẽ tự bẩm báo Hầu gia, tuy nhiên trước tiên các ngươi cần lập tức đi nhậm chức.
Vương Uy cũng không hề từ chối.
- Đa tạ Tướng quân.
Lưu Bị chắp tay nói.
- Có chuyện gì nhanh chóng giải quyết đi, chiều hôm nay các ngươi lập tức đi theo chúng ta.
Nói xong Vương Uy không để ý đến ánh mắt phẫn nộ bốn phía, quay đầu ngựa rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận