Tam Quốc Tranh Phong

Chương 72

Lưu Kỳ dẫn theo kỵ binh đuổi theo đường bên phải, đường càng lúc càng hẹp, cuối cùng chỉ có thể hai con ngựa sóng vai đi vừa, Lưu Kỳ cảm giác mình đang tiến sâu vào núi lớn.
Đi được khoảng một canh giờ, đường càng lúc càng gập ghềnh, đường núi chật hẹp chỉ có một con ngựa đi vừa, trên đường còn có vô số đá lớn rơi rải rác. Sắc mặt Lưu Kỳ càng lúc càng khó coi, hắn đã xác định con đường này đi thông vào núi lớn, vì thế Lưu Kỳ không ngờ Hàn Đương lại chọn chạy vào trong núi.
Cam Ninh đi tới bên cạnh Lưu Kỳ, hỏi:
- Chủ công muốn vào bên trong sao?
Lưu Kỳ suy nghĩ nói:
- Chúng ta quay về đi.
Con đường này thông vào trong núi, đường phía trước không chừng càng lúc càng chật hẹp khó đi, nếu lại gặp lối rẽ sẽ mất phương hướng, không bằng quay trở về. Về phần bắt Hàn Đương, tại núi lớn mịt mờ này muốn bắt một người cũng không đơn giản, nếu như ở Kinh Châu chỉ cần phong tỏa đường xung quanh núi nói không chừng có thể bắt được, nhưng hiện tại đang ở Giang Đông.
Lưu Kỳ dẫn theo kỵ binh quay trở về, nhưng còn chưa tới lối rẽ chợt nghe thấy thanh âm hỗn tạp từ bên kia truyền đến, sắc mặt Lưu Kỳ có chút ngưng đọng. Hắn từng dặn Tô Phi đừng đuổi quá Giang Đông, vậy người hiện tại xuất hiện chính là người Giang Đông.
Lưu Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Cam Ninh, sau đó mệnh lệnh những người khác ở đó chờ, cùng Cam Ninh tiến về lối rẽ mà đi. Không lâu sau hai người tới lối rẽ, chỉ thấy trên đường nguyên bản trống trải đã nổi lên một đám doanh trại cao nhất, trong doanh trại thỉnh thoảng có tiếng gào thét truyền đến, từ thanh âm trong đó truyền ra có thể phán đoán ít nhất tới hai vạn người.
- Cắm trại giữa đường xem ra muốn phong tỏa đường chúng ta trở về Kinh Châu.
Lưu Kỳ nhìn doanh trại, sắc mặt lo lắng nói. Từ ngã rẽ này tới huyện Du khá gần, nơi này tới huyện Du chỉ có một đường duy nhất, hiện tại bị bọn họ chiếm lĩnh e là trở về rất khó khăn.
Hai người quan sát thật lâu, liền quay trở về, gọi Vương Nghị tới bàn bạc. Vương Nghị nghe thấy có người cắm trại giữa đường, trong lòng hoảng hốt, lập tức nhìn về phía Lưu Kỳ chờ hắn quyết định.
Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh, nói:
- Dưới tay Hưng Bá có người giỏi về tiềm hành không?
Bọn họ hiện tại chưa quay về được, vì thế muốn thông báo cho đám người Lưu Bàn đừng nên nóng vội.
Cam Ninh xoay người rời đi, chỉ chốc lát dẫn theo một ngườ quay lại, Cam Ninh chỉ vào người kia, nói:
- Chủ công, đây là Trần Thất, giởi về ẩn nấp, nhiệm vù tìm hiểu tin tức của chúng ta đều do y làm.
Lưu Kỳ nhìn người này, thấy người này dáng người thấp bé, làn da ngăm đen, gật đầu nói:
- Ngươi có thể nắm chắc khả năng bí mật trở về huyện Du chứ?
Trần Thất, nói:
- Có khả năng.
- Ngươi lập tức bí mật trở về huyện Du nói cho Lưu Bàn biết chúng ta chưa thể trở về, cũng bảo y đừng nên sốt ruột, phải ngay lập tức phái thám báo cấp báo tình hình bên này cho Quân Sư, trước khi Quân Sư tới, bọn họ chỉ được thủ vững không được xuất chiến. Ngoài ra nói với Lưu Bàn không được nói tin tức ta ở Giang Đông với những người khác, ngược lại bảo y tìm người giả mạo ta, để những người khác tưởng rằng ta đang ở huyện Du.
Lưu Kỳ dặn dò nói. Đại tướng lần này tới hiển nhiên bất phàm, chỉ dựa theo doanh trại trước mắt Lưu Kỳ có thể nhận ra người này tuyệt đối là tướng lãnh hàng đầu, đám người Lưu Bàn căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Ở chỗ này ít nhất cũng có hai vạn người, còn huyện Du mặc dù chỉ có năm nghìn binh mã nhưng muốn thủ vững thì không vấn đề.
- Chủ công yên tâm, Trần Thất nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Nói xong Trần Thất xoay người rời đi, thoáng chốc liền biến mất không thấy, mà ngay cả Lưu Kỳ cũng không phát hiện y làm thế nào có thể làm được.
Nhìn Trần Thất biến mất, Lưu Kỳ nhẹ nhàng thở phào, rồi nói với Cam Ninh, Vương Nghị:
- Xem ra chúng ta chỉ có thể quay lại.
Nói xong ba người dẫn theo kỵ binh dọc theo đường nhỏ vừa nãy. Không lâu sau đã tới nơi vừa nãy rời đi.
Càng đi đường càng nhỏ hẹp, Lưu Kỳ chỉ có thể mệnh lệnh Phi Hổ Vệ và tám trăm kỵ binh Cẩm Phàm xuống ngựa dắt ngựa mà đi, may mắn trên đường không có lối rẽ Lưu Kỳ cũng không lo lắng mất phương hướng, nhưng Lưu Kỳ cũng không dám dừng lại. Hành tung của bọn họ cũng không bí mật, nếu đối phương sai phương đuổi theo bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, trong không gian nhỏ hẹp rất bất lợi đối với kỵ binh xung trận.
- Chủ công xem kìa.
Cam Ninh chỉ vào phía trước nói.
Lưu Kỳ từ ngón tay Cam Ninh nhìn lại, liền thấy một con hắc mã dừng lại trên đường, bên cạnh hắc mã chính là viên phó tướng bên cạnh Hàn Đương, lúc này sắc mặt y tràn ngập vẻ âu sầu nhìn con đường trước mặt. Nghe được giọng nói, y quay đầu vừa vặn nhìn thấy đám người Lưu Kỳ, y sợ hãi tới mức bật người dậy dắt ngựa đi về phía trước.
- Bắt y lại.
Lưu Kỳ hô.
Vèo!
Một mũi tiễn bắn tới trước người viên phó tướng, chỉ thiếu một chút là bắn trúng viên phó tướng, khiến viên phó tướng sợ hãi tới mức không dám cử động. Người vừa bắn tiễn chính là Vương Nghị, còn Cam Ninh lúc này nhanh chóng tiến tới bắt viên phó tướng kia dẫn lại đây.
Viên phó tướng thấy Lưu Kỳ, lập tức bật người quỳ xuống nói:
- Tướng Quân tha mạng.
Lưu Kỳ nhìn viên phó tướng hỏi:
- Ngươi làm chức gì trong đại quân của Hàn Đương?
- Bẩm Tướng Quân, tiểu nhân trong đại quân nhậm chức phó tướng.
Viên phó tướng vội vàng nói.
- Uhm? Người như ngươi cũng có thể làm phó tướng, vậy xem ra Hàn Đương cũng không có gì đặc sắc.
Lưu Kỳ nhìn thấy viên phó tướng khúm núm, trong lòng có chút không thích.
- Đúng, Tướng Quân nói rất đúng. Tiểu nhân chỉ là dựa vào tổ phụ mới có thể có được chức phó tướng này.
- Hàn Đương không phải ở trên ngựa của ngươi sao? Hắn hiện tại đâu rồi?
Lưu Kỳ thấy viên phó tướng lẻ loi một mình, vội hỏi.
- Y nửa đường đã cưỡi một con ngựa chạy đi hướng khác rồi.
Viên phó tướng cẩn thận nói.
- Quả nhiên là vậy.
Lưu Kỳ nhìn con đường phía trước, hỏi:
- Ngươi biết con đường này đi tới đâu chứ?
- Tiểu nhân cũng không biết.
Nói xong cẩn thận nhìn Lưu Kỳ, e sợ Lưu Kỳ không vui mà làm thịt y.
- Ngươi là người Giang Đông vậy mà không biết sao?
Lưu Kỳ có chút không tin.
Thấy Lưu không tin, viên phó tướng có chút vội vàng nói:
- Tiểu nhân thực sự không biết, đây là lần đầu tiên tiểu nhân xuất chinh, hơn nữa tiểu nhân cũng không phải người quá quen thuộc địa hình xung quanh.
- Vậy ngươi vừa nãy vì sao chậm trễ không tiến.
- Ta đợi Tướng Quân sau khi trở về sẽ đi con đường khác.
Lưu Kỳ tra hỏi hồi lâu cũng không có giá trị gì, hắn đành giao viên phó tướng kia cho Cẩm Phàm Tặc của Cam Ninh giam giữ, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.
Đường núi gập ghềnh, chật hẹp, vì thế người đi lại vô cùng khó khăn, huống hồ là kỵ binh. Người kéo ngựa chậm rãi mà đi, sắc trời dần hôn ám, Lưu Kỳ mệnh lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Cẩm Phàm Tặc sống lâu năm bên ngoài rất có kinh nghiệm cuộc sống, lúc này động thủ phát sạch cỏ dại sinh trưởng hai bên đường, sau đó ở giữa đường nhỏ đốt hơn mười đống lửa trại, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ. Động tác của Phi Hổ Vệ cũng không chậm, bọn họ không chỉ phát sạch cỏ dại ven đường, đồng thời còn dọn đá ghồ trên đường sang hai bên, sau đó bố trí cơ quan bẫy rập các hai lề đường không xa, phòng bị dã thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận