Tam Quốc Tranh Phong

Chương 312

Ngay tại lúc Tuân Văn Nhược rời khỏi Tương Dương, sứ giả Giang Đông Trương Hoành cũng rời khỏi Tương Dương, vốn là còn muốn mượn hôn lễ lần này khiến Lưu Kỳ mất mặt, không ngờ lại biến mình thành mặt xám mày tro. Uyển Thành trở lại trong tay Lưu Biểu, Lưu Biểu cũng không cần đem hơn phân nửa binh lực dùng để phòng bị Tào Tháo, điều này đối với Giang Đông cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Hơn nữa Lưu Biểu vào thời điểm nhạy cảm như vậy thu hồi Uyển Thành, nói không chừng sẽ chạm đến thần kinh của Tào Tháo. Giữa Tào Tháo và Lưu Biểu có thể có trận chiến tranh đoạt chung quanh Uyển Thành hay không, đây mới là nguyên nhân Trương Hoành vội vã rời khỏi Tương Dương. Hiện giờ Giang Đông đã tập trung hoả lực tại Giang Hạ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công Kinh Châu, không chừng muốn kiếm một chén canh trong trận tranh đấu này.
Ngay vào lúc Trương Hoành rời khỏi Tương Dương không lâu, những sứ giả chư hầu khác cũng lục tục rời khỏi Tương Dương, muốn đem sự tình của Tương Dương bẩm báo chủ công của mình. Đồng thời Tương Dương cũng bởi vì mọi người tới tham gia hôn lễ đều rời khỏi mà lộ vẻ vắng lạnh, tuy rằng vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng so với ngày hôm qua còn xa không bằng, thậm chí có chút hiu quạnh.
Ngay trong lúc sứ giả các lộ chư hầu rời khỏi, sứ giả Viên Thiệu ở trong phủ Châu Mục ngồi đối diện với Lưu Biểu, Tân Bì, chậm rãi mà đàm thoại. Tự Thụ mặc dù trên hôn lễ của Lưu Kỳ biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, nhưng y cũng cũng không quên nhiệm vụ lần này, đó chính là cùng Lưu Biểu kết minh. Thật ra y còn muốn vào lúc quay về Ký Châu đi ngang qua Uyển Thành mời chào Trương Tú, nhưng lại không nghĩ rằng bị Lưu Biểu nhanh chân đến trước một bước thâu tóm Uyển Thành rồi.
Tuy nhiên hiện tại Lưu Biểu cùng Tân Bì kết thành nhi nữ thân gia, quan hệ song phương rất thân cận, y có lòng tin Lưu Biểu đáp ứng mình cùng Viên Thiệu kết minh.
Kinh Châu tại sau lưng Tào Tháo, mà thế lực Viên Thiệu so với thế lực Tào Tháo lớn mạnh hơn không ít, Tào Tháo không thể không đem hết khả năng, nếu lúc này Lưu Biểu có thể ở sau lưng tạo phiền toái cho Tào Tháo, Tào Tháo tất sẽ bại.
- Theo như lời Công Dữ nói có lý, tuy nhiên sự việc Kinh Châu ta đã giao cho Kỳ nhi xử lý, Công Dữ có thể đi nghị sự việc này với nó.
Lưu Biểu cười nói với Tự Thụ.
- Ồ. . .
Tự Thụ lộ vẻ sửng sốt, tuy rằng Lưu Biểu nói như vậy, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý từ chối trong lời nói Lưu Biểu, điều này làm cho y không hiểu, cơ hội tốt lớn như thế sao Lưu Biểu lại bỏ qua.
Trong lòng Tự Thụ mơ hồ thấy không ổn, quay đầu nhìn Tân. Tân Bì cũng lắc lắc đầu nói:
- Lúc này ta không tiện tham dự, nếu Công Dữ có thể thuyết phục Kỳ nhi, vậy thì hết thảy sự việc sẽ giải quyết dễ dàng.
Ông tuy rằng cũng không phải thật tâm phụ tá Viên Thiệu, nhưng ca ca của ông dù sao ở dưới trướng Viên Thiệu, không thể không nhắc nhở Tự Thụ. Mà ông lại là nhạc phụ của Lưu Kỳ, cũng không thể không để ý đến Lưu Kỳ mà đáp ứng điều kiện của Tự Thụ, bởi vậy ông mới đem việc này nói với Tự Thụ, ý tứ chính là việc kết minh hay không mấu chốt ở chỗ Lưu Kỳ, bảo Tự Thụ bắt đầu từ chỗ Lưu Kỳ.
Theo việc Lưu Kỳ từng bước nắm trong tay Kinh Châu, Lưu Biểu cũng đã nghe theo đề nghị của Tân Bì không hề nhúng tay sự việc Kinh Châu, chỉ có điều trên danh nghĩa tất cả mọi việc đều phải từ Châu Mục phủ mà ra.
Tự Thụ nghe hai người nói vậy thì hiểu, nhưng trong lòng thì trầm xuống, thủ đoạn của Lưu Kỳ khác với Lưu Biểu, hơn nữa mấy người bên cạnh Lưu Kỳ đều bất phàm, sao không ra được nhược điểm của Viên Thiệu chứ.
Vốn chiếu theo thế lực hiện tại của Viên Thiệu, chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa là có thể đem thế lực dưới trướng hoàn toàn chỉnh hợp, đến lúc đó đối phó Tào Tháo có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng Viên Thiệu chỉ vì lợi trước mắt mà nhược điểm cũng dần dần bộc lộ ra.
Điểm này y tin tưởng mấy người dưới trướng Lưu Kỳ có thể nhìn ra, bởi vậy y mới không muốn đối mặt với Lưu Kỳ.
Nhìn đến thái độ của Lưu Biểu và Tân Bì, Tự Thụ cảm thấy chuyến đi lần này đến Tương Dương chỉ sợ khó có thể hoàn thành nhiệm vụ, tuy nhiên rốt cuộc Lưu Kỳ quyết định như thế nào, còn cần hỏi qua sau đó mới có thể quyết định, cho nên sau khi Tự Thụ từ trong phủ Châu Mục rời khỏi bèn đi thẳng đến quý phủ Lưu Kỳ.
Không bao lâu Tự Thụ đã tới quý phủ Lưu Kỳ. Mà lúc này Lưu Kỳ, Từ Thứ đang cùng Gia Cát Lượng đang thảo luận, thảo luận khi nào thì Gia Cát Lượng rời khỏi Tương Dương.
Nghe nói Tự Thụ tiến đến, Lưu Kỳ đương nhiên biết nguyên nhân của Tự Thụ đi đến Tương Dương, ba người cùng nhau mời Tự Thụ vào trong thư phòng.
- Không biết Công Dữ tiên sinh tìm tại hạ có việc gì?
Lưu Kỳ nhìn sắc mặt Tự Thụ gấp gáp bèn hỏi.
- Đại công tử, tại hạ lần này đến Tương Dương chính là vì việc chủ công nhà ta cùng Kinh Châu kết minh, lúc này còn cần công tử quyết định. Kính xin công tử lấy đại cục làm trọng cho tại hạ một đáp án chuẩn xác.
Tự Thụ cũng không nói vòng vo nói thẳng vào vấn đề chính.
- Ồ, chẳng lẽ phụ thân chưa quyết định sao?
Lưu Kỳ cũng kinh ngạc, muốn nói việc Kinh Châu tuy rằng lời nói của hắn có chút quyền lực, nhưng việc lớn như thế sao Lưu Biểu sẽ giao cho hắn xử trí Chứ.
- Tại hạ đã hỏi qua Trấn Nam tướng quân. Trấn Nam tướng quân nói sự vụ Kinh Châu đã giao cho Đại công tử xử trí, cho nên tại hạ mới đến tìm Đại công tử.
Tự Thụ lúc này đã bình tĩnh lại. Mặc kệ Lưu Kỳ quyết định như thế nào, y cũng đã quyết định, muốn đánh bại Tào Tháo không thể dựa vào Kinh Châu, nếu không sẽ được một mất mười.
- Ồ. . .
Lưu Kỳ chần chờ một chút nhìn về phía Gia Cát Lượng và Từ Thứ, bắt gặp Gia Cát Lượng và Từ Thứ đồng thời lắc đầu, trong lòng Lưu Kỳ đã có đáp án.
- Công Dữ tiên sinh, lúc này tại hạ chỉ sợ không thể đáp ứng ngươi được.
Lưu Kỳ nghiêm túc nhìn Tự Thụ.
- Ồ, vì sao?
Tự Thụ không nghĩ tới Lưu Kỳ trong thời gian ngắn đã quyết định việc này như thế.
- Ha ha, tình hình Kinh Châu ta nghĩ Công Dữ tiên sinh hẳn là vô cùng rõ ràng, hiện tại Kinh Châu loạn trong giặc ngoài, nếu tùy tiện cùng Tào Tháo khai chiến, cuối cùng thua thiệt tất nhiên là Kinh Châu. Hơn nữa còn có Giang Đông ở Giang Hạ như hổ rình mồi, một khi Kinh Châu có chút buông lỏng, Giang Đông tất sẽ thừa cơ mà tấn công, đến lúc đó Kinh Châu nên như nào?
Lưu Kỳ thở dài nói.
Kỳ thật, tình hình Kinh Châu còn xa chưa đến phức tạp như hắn nói vậy, tuy rằng loạn trong giặc ngoài, nhưng hắn đều đã có đối sách. Giang Đông Tôn Sách dù có khả năng tại thời điểm thích hợp dụng binh đối với Kinh Châu, nhưng có Văn Sính, Gia Cát Lượng và Triệu Vân tại đây thì không cần lo lắng Giang Đông. Mà nội bộ đám người Thái Mạo đã sớm nằm dưới sự giám thị của hắn, một khi có gió thổi cỏ lay, hắn sẽ lập tức xuất động Phi Hổ Vệ đem Thái thị nhất tộc diệt trừ tận gốc.
- Hài, theo như lời Đại công tử dù có đạo lý, nhưng Đại công tử hẳn là có đối sách rồi, hơn nữa Lưu Kinh Châu cắm rễ ở Tương Dương hơn mười năm tại sao lại không nương tay, cùng chủ công nhà ta liên minh đối với Kinh Châu có thể nói là trăm điều lợi mà không một điều hại. Vì sao Đại công tử phải cự tuyệt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận