Tam Quốc Tranh Phong

Chương 502

Nhìn thấy gã Cẩm Y Vệ đặt lên bàn một cái rương nhỏ, sự tham lam càng hiện rõ trên đôi mắt của Dương Tùng, hắn cười cười kéo rương nhỏ tới trước người nói:
- Vừa rồi Trương Lỗ đã quyết định phái người đi Lương Châu mượn binh của Mã Đằng, nếu không có gì thay đổi thì nửa tháng sau binh mã Lương Châu sẽ đuổi tới đây. Lần này chủ công mượn Mã Đằng một người là Mã Siêu. Ta nghe nói Mã Siêu tuổi trẻ nhưng võ nghệ và tài trí đều không tầm thường, hắn trợ giúp Mã Đằng rất nhiều trong việc đánh ngoại tộc, uy danh không yếu.
- Cái gì?
Tiểu tướng cả kinh rồi ngay lập tức mỉm cười nói:
- Dương đại nhân chờ vài ngày, tin tức này đích thực là rất hữu dụng với Kinh Châu ta, ta nghĩ chủ công sẽ cho Dương đại nhân một cái giá vừa ý.
- Tốt tốt tốt, tuy nhiên không được quá lâu đấy.
Dương Tùng vui mừng nói, người trước mặt tỏ ý như vậy có nghĩa là giá mà hắn đề xuất có khả năng đạt được, hai mươi vạn kim lần trước cũng vậy.
- Dương đại nhân yên tâm, tại hạ cáo từ.
Cẩm Y Vệ chắp tay nói, cũng không cần Dương Tùng đưa tiên, hắn lắc mình rồi biến mất.
Sau khi tiểu tướng rời khỏi, Dương Tùng mới vui mừng mở cái rương nhỏ, nắm chặt tài vật trong rương, trong mắt tràn đầy tham lam.
... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Triệu tướng quân thả ta ra đi, tuy Hán Trung rất gần Kiếm Các nhưng trung gian có cả Bách Lao quan, cho dù Kinh Châu có bản lĩnh thông thiên cũng không thể trong thời gian ngắn đánh hạ được Bách Lao quan. Những ngày qua ta không xuất hiện sẽ khiến các tướng sĩ trong Kiếm Các sinh lòng hoài nghi, nếu để thêm nữa e là Triệu tướng quân cùng hai ngàn binh mã sẽ gặp nguy hiểm.
Bên trong Kiếm Các, Ngô Ý nhìn Triệu Vân nói.
Từ khi Triệu Vân âm thầm khống chế Kiếm Các đến nay đã bốn ngày, mà trong bốn ngày này cũng không có một tin tức nào của Hán Trung truyền đến. Hơn nữa vì mầy ngày nay Ngô Ý không hề xuất hiện nên những tướng lĩnh gần gũi và một số người thân tín với Ngô Ý bên trong Kiếm Các đã bắt đầu nghi hoặc, bọn họ không chỉ một lần phái người đến điều tra. Tuy rằng những người được phải tới đều bị Triệu Vân viện cớ đuổi về nhưng tất nhiên sẽ không thể che dấu thêm nữa.
- Hừ, có thể đánh hạ Bách Lao quan hay không ta không biết nhưng nếu ngươi còn nói nhảm nữa, đầu của ngươi sẽ không giữ được nữa.
Trong mắt Triệu Vân tràn đầy tự tin, tuy vài ngày không có tin tức từ Hán Trung nhưng Triệu Vân vẫn luôn tin tưởng, nếu chủ công không phái người trợ giúp Kiếm Các thì hiện tại Phi long Vệ cũng đã quay trở về, nếu Phi Long Vệ chưa trở về chứng minh viện binh đã đang trên đường rồi.
- Tướng quân, bên ngoài có rất nhiều người đến đây nói là muốn gặp Ngô tướng quân, người càng ngày càng nhiều, nếu xảy ra náo loạn sợ rằng các huynh đệ không thể khống chế được cục diện.
Đang lúc hai người đang nói chuyện thì có một gã tiểu tướng chạy vào nói.
- Ta biết rồi, ngươi bảo những người đó chờ ở tiền viện, nói là Ngô tướng quân một lát nữa sẽ đến.
Triệu Vân trầm ngâm một chút ròi nói. Những người này đều là thân tín của Ngô Ý, sẽ không dễ dàng buông tay, nếu không để bọn họ nhìn thấy Ngô Ý, bọn họ tuyệt đối sẽ không cam tâm.
- Vâng.
- Ha ha, ta nói không sai, Triệu tướng quân vẫn nên sớm thả ta ra.
Ngô Ý cười nói, dù sao đây cũng là Kiếm Các, là phạm vi thế lực của gã, đám người Triệu Vân ném chuột cũng phải sợ vỡ bình.
- Ngô tướng quân phải tự mình đi một chuyến để cho những người này yên tâm mới được.
Sau khi tiểu tướng rời đi, Triệu Vân nhìn Ngô Ý nói.
- Triệu tướng quân không nói đùa đấy chứ?
Ngô Ý kinh ngạc nhìn về phía Triệu Vân, gã thật không ngờ đến lúc này rồi mà Triệu Vân còn ngoan cố như vậy.
- Lần này tới đây chắc chắn sẽ không vượt quá 100 người, cứ coi như một trăm người này đều là tinh nhuệ đi chăng nữa thì ta cũng chắc chắn Phi Long Vệ cũng sẽ chém giết một trăm người này chỉ trong nháy mắt. Nếu Ngô tướng quân không muốn mất đi sự khống chế đối với mười ngàn binh mã thì tốt nhất nên làm theo lời ta nói.
Triệu Vân cười lạnh nói.
- Ngươi…
Ngô Ý tức giận nhìn Triệu Vân, gã biết Triệu Vân nói là sự thật, một trăm người này tuyệt đối không phải là đối thủ của Phi Long Vệ, nếu gã không làm theo lời của Triệu Vân nói thì một trăm người này cùng với thân binh của gã có thể sẽ biến mất.
.
- Mau để tướng quân của chúng ta ra đây, rốt cuộc các ngươi đã làm gì tướng quân của chúng ta?
- Tướng quân của chúng ta đâu? Không phải nói đến đây có thể gặp tướng quay hay sao?
Ngoài doanh trại đã bắt đầu ầm ĩ, mọi người đều quát mắng sĩ tốt Phi Long Vệ. Những người này đã thảo luận cùng nhau, nếu hôm nay không thấy Ngô Ý thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hơn nữa ngoài quân doanh còn có người của bọn họ, nếu xảy ra chuyện gì, người ở ngoài quân doanh sẽ mang binh tới tiếp ứng.
- Đủ rồi.
Mọi người cãi vã đủ chưa, một tiếng quát lớn truyền đến, mọi người đang cãi vã chợt yên tĩnh trở lại. Ngô Ý mặc quân trang một mình đi ra nhìn mọi người, mọi người đang huyên náo ngay lập tức yên tĩnh trở lại.
- Không phải ta đã nói rồi sao? Không có lệnh của ta không ai được quấy nhiễu ta và Triệu tướng quân luận bàn võ nghệ? Các ngươi làm cái gì vậy?
Vừa nói Ngô Ý vừa đi ra doanh trại, phía sau Triệu Vân cũng mặc quân trang đi tới.
- Tướng quân, mấy ngày nay ngài không xuất hiện, các huynh đệ lo lắng tướng quân gặp phải chuyện gì nên mới như vậy?
Trong lúc Ngô Ý nhìn xuống dưới thì có một gã tướng lĩnh do dự đứng dậy nói.
- Được rồi, ta hiện tại đều bình an vô sự, chỉ là ta cùng Triệu tướng quân luận bàn võ nghệ trong này, các ngươi không cần lo lắng gì cả, lui ra đi. Tuy Hán Trung Trương Lỗ đã bị Kinh Châu kiềm chế nhưng cũng không thể không phòng, các ngươi lập tức trở về trấn thủ thành trì.
Ngô Ý phất tay nói.
- Vâng.
Nghe thấy Ngô Ý nói vậy, mấy người đã đứng dậy khom người lĩnh mệnh, tuy nhiên mấy người còn lại vẫn do dự cảm giác như có chuyện gì. Tuy Triệu Vân đứng ở sau lưng nhưng Ngô Ý vẫn có thể cảm nhận được sát khí của Triệu Vân. Trong lòng ai thán, Ngô Ý không thể không nhìn về mấy người còn lại nói:
- Các ngươi còn có chuyện gì?
- Tướng quân, mấy ngày nay Thành Đô truyền đến tin tức nói là Châu Mục đại nhân đã truyền đạt mệnh lệnh, đã để cho sĩ tốt Phi Long Vệ của kinh Châu đưa cho tướng quân, không biết tướng quân có nhận được tin tức không?
Ngô Ý quay đầu nhìn Triệu Vân, thấy sắc mặt Triệu Vân vẫn lạnh lùng như cũ không có chút phản ứng nào, mở miệng nói:
- Ta đã xem qua, chủ công nói ta phải hết sức phối hợp với Kinh Châu, sớm ngày bình định Hán Trung, hiện giờ đại quân Kinh Châu chưa đến Kiếm Các nên chưa nói với các ngươi. Bây giờ các ngươi còn có nghi vấn gì không? Nếu không thì hãy mau rời khỏi đi, đừng quấy rầy chúng ta.
- Thuộc hạ cáo lui.
Nhìn thấy mấy chục người bỏ đi, Phi Long Vệ xung quanh đang ẩn nấp trong bóng tối mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy bọn họ có thể giết những người này, nhưng chỉ cần phát sinh chút tiếng động nào sẽ kinh động đến quân lính coi giữ Kiếm Các, đến lúc đó bọn họ sẽ rời vào tình cảnh không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận