Tam Quốc Tranh Phong

Chương 301

- Ha hả, Tuyên Uy hầu mời đi trước, chúng ta sẽ theo sau.
Bàng Thống khoát khoát tay với binh lính phía sau Trương Tú.
Binh lính này dẫn Trương Tú đi, đồng thời còn có vài chục Phi Hổ quân đi theo, hiển nhiên sợ Trương Tú chạy mất.
- Không biết hai vị tướng quân ai muốn đấu một cùng Tuyên Uy hầu trận?
Bàng Thống nhìn về phía Cam Ninh, Nguỵ Diên, hỏi.
Nghe Bàng Thống hỏi, Cam Ninh và Ngụy Diên nhìn nhau một cái, đồng thời nói:
- Mạt tướng nguyện cùng Tuyên Uy hầu đấu một trận.
- Ha hả, hai vị tướng quân đừng vội, Tuyên Uy hầu Trương Tú ta đã nghe chủ công nói qua, người này bái thương thuật đại sư Đồng Uyên làm thầy, một thân thương pháp tinh thông, những người binhg thường đều không phải đối thủ của hắn. Hai vị tướng quân tuy võ nghệ không tồi nhưng lần này đấu với Trương Tú có quan hệ rất lớn, hi vọng hai vị tướng quân cần phải cẩn trọng suy nghĩ cho kỹ.
Bàng Thống sắc mặt nghiêm trọng nói, nếu như hai người ở đây đấu nhau, vậy thì nguy to.
Cam Ninh và Ngụy Diên sắc mặt cũng có chút ngưng trọng, hai người không thể nghi ngờ là tám lạng nửa cân, nhưng hiện tại chỉ một người có thể đấu cùng Trương Tú, hai người đều có chút do dự, đều không muốn bỏ qua cơ hội lần này.
- Hai vị tướng quân không cần lo lắng, lần này bất luận Tuyên Uy hầu thắng hay thua, chúng ta đều sẽ không để cho hắn rời đi, đợi khi đến Tương Dương lại đấu một trận nữa cũng không vội.
Bàng Thống cười nói, đối với hai người này y càng ngày càng vừa lòng.
- Lần này Cam tướng quân cùng đấu với Tuyên Uy hầu đi, Ngụy mỗ đợi khi trở lại Tương Dương sẽ tỉ thí sau.
Ngụy Diên do dự chắp tay nói, y đã từng cùng Cam Ninh luận bàn qua, tuy chỉ thua có nửa chiêu nhưng tâm tính y cao ngạo cũng biết là mình đã thua.
- Một khi đã như vậy, vậy thì tại hạ cũng không khách khí nữa.
Cam Ninh với Bàng Thống đều thở nhẹ ra.
- Ngụy tướng quân mang ba nghìn binh mã này đi đến giáo trường, tuy nhiên phải đề phòng bọn họ làm loạn, cũng phải phòng bị Trương Tú nhân cơ hội kích động bọn họ náo loạn.
Bàng Thống nhìn Ngụy Diên nói.
- Rõ.
Ngụy Diên hành lễ nói. Y hiểu được ý tứ của Bàng Thống, chính là phải để Trương Tú quyết đấu trước mặt ba nghìn quân lính, đến khi đó cho dù kết cục như thế nào, ba nghìn người này đều không thể nói gì. Nếu như Trương Tú bại lại không dám nhận, ba nghìn binh lính đối với Trương Tú cũng sẽ không kính trọng như vậy nữa. Nếu như Trương Tú thắng, vậy những lời Trương Tú nói lúc trước cũng phải thực hiện.
- Ừ, chúng ta cũng đi giáo trường đi, Hưng Bá cũng nên chuẩn bị một chút mới được. Ngụy tướng quân ngươi mang theo ban nghìn binh mã và Phi Hổ quân đi theo.
Bàng Thống sau khi phân phó Ngụy Diên xong, liền cùng Cam Ninh đi về phía giáo trường.
Trên giáo trường ba nghìn binh lính Uyển Thành an tĩnh đứng ở một bên, ánh mắt nóng bỏng của ba nghìn người đều chăm chú nhìn vào thân ảnh đang đứng yên trên giáo trường, đó là Tuyên Uy hầu Trương Tú. Ngụy Diên mang theo một nghìn Phi Hổ quân ở sau ba nghìn binh mã cẩn thận đề phòng, mà đối diện với đám người Bàng Thống cũng là một nghìn Phi Hổ quân đứng nghiêm nghị.
Ở giữa giáo trường, Cam Ninh cùng Trương Tú nắm chặt binh khí nhìn đối phương, lúc này hai người đã nghỉ ngơi được gần nửa canh giờ, đã có thể không cố kị gì mà đánh một trận.
- Quân sư, ngươi nói xem hai người này ai sẽ thắng?
Ngô Hùng người đã đem bốn cửa thành hoàn toàn nắm trong tay hỏi.
- Ta cũng không biết, nhưng mà dựa vào sự khen ngợi của chủ công với Trương Tú mà nói, người này cũng đáng ra sức vì chủ công.
Bàng Thống lắc đầu nói, khi y còn ở Tương Dương, Lưu Kỳ đã từng nói Trương Tú văn võ toàn tài, không chỉ võ công bất phàm mà pháp dẫn binh cũng vô cùng hơn người, bởi vậy không đến vạn bất đắc dĩ thì không thể thương tổn đến tính mạng của Trương Tú.
- Ồ?
Ngô Hùng kinh ngạc nhìn Trương Tú. Tên tuổi của Trương Tú gã cũng đã từng nghe nói đến, có thể trấn thủ Uyển Thành lần lượt đánh bại Tào Tháo, làm sao có thể là người bình thường, nghĩ đến đây Ngô Hùng cười khổ một tiếng, nhân tài bên cạnh Lưu Kỳ càng ngày càng nhiều, chính gã càng ngày càng không thấy được hết, nhưng mà gã cũng không hối hận sự lựa chọn của chính mình. Chỉ cần Lưu Kỳ còn nắm giữ Kinh Châu, đến lúc đó sẽ cần tìm kiếm nhận xét người tài, lúc đó cũng là ngày gã nổi danh.
Trên giáo trường Cam Ninh tay cầm đơn kích, nhìn Trương Tú nói:
- Ra tay đi.
- Được.
Trương Tú cũng không khách khí, trong tay cầm trường thương múa ra một đường, một bước lớn liền đến bên cạnh Cam Ninh, trường thương trong tay đâm thẳng đến trước ngực.
- Đinh!
Đơn kích trong tay Cam Ninh quét ngang đẩy trường thương tách ra, thừa cơ tiếp cận Trương Tú, đơn kích của y so với trường thương ngắn hơn không ít, chỉ có thể cận chiến mới có thể phát huy uy lực.
- Haha…
Nhìn thấy Cam Ninh như vậy, trường thương Trương Tú run lên, hất đơn kích của Cam Ninh ra, trường thương mang theo tiếng gió hướng về cổ của Cam Ninh quét tới, nếu như bị một thương này đánh trúng, chỉ sợ Cam Ninh sẽ chết trên giáo trường này.
Cam Ninh thấy Trương Tú múa thương, ánh mắt ngưng tụ, biết thương thuật của Trương Tú chỉ sợ đã luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, người bình thường sẽ không thể kiên trì được bao nhiêu. Nhưng động tác trên tay Cam Ninh không chậm, đơn kích đâm lên đem trường thương đẩy ra, dưới chân nện bước theo tránh đi cạnh sắc của trường thương.
- Keng!
Binh khí lại lần nữa chạm nhau, đơn kích của Cam Ninh đem trường thương đánh ra, chân dưới đã tiếp cận đến Trương Tú, đơn kích thuận thế bổ về phía Trương Tú. Trương Tú cũng không thèm quan tâm, trường thương trong tay đột nhiên thu hồi về, chặn được một kích trí mạng của Cam Ninh.
Cam Ninh đắc thế không buông tha, đơn kích trong tay cắt ngang trường thương, suýt chặt đứt ngón tay của Trương Tú. Trương Tú dùng tay kia hết sức đem thu trường thương lại, chân lui về sau tay cầm thương chống ra sau, ngay sau đó trường thương lần nữa lại đâm tới Cam Ninh.
- Ồ?
Trong mắt Cam Ninh loé sáng, đơn kích trong tay liên tục huy động, bước chân nhẹ nhàng tránh thoát trường thương của Trương Tú.
- Ta xem đại ca và Tuyên Uy hầu chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn không thể thắng nổi đối phương được rồi.
Ngô Hùng thầm cảm thán, gã tuy võ nghệ không cao nhưng nhãn quang lại không kém, gần mấy hiệp gã cũng đã nhìn ra, Cam Ninh và Trương Tú kẻ tám lạng người nửa cân, trong thời gian ngắn thì ai cũng không thể thắng được.
- Không, hiện giờ chỉ là thăm dò thôi, bọn họ còn chưa dùng hết toàn lực. Cam tướng quân và Tuyên Uy hầu đều là những người thân kinh bách chiến, sao có thể chỉ có một chút ít công phu này được. Nếu ta đoán không sai, bọn họ cũng đã không thể nhẫn nại nữa rồi.
Bàng Thống lắc lắc đầu nói, hai người thực lực đều không yếu, nếu như kéo dài thêm thời gian thì dù có thắng cũng có tác dụng gì.
- Bắt đầu rồi.
Bàng Thống chăm chú nhìn hai người trên giáo trường, mà Ngụy Diên ở một bên lại vỗ nhẹ lên lưng ngựa để nó đi về trước vài bước cũng nhìn chằm chằm hai người đang giao đấu.
- Đinh đinh đinh…
Trong thời gian ngắn, Cam Ninh và Trương Tú đã va chạm vài lần, sau mấy hiệp hai người đều đã dùng hết toàn lực, thời gian này ai cũng không dám có một chút sơ sẩy, chỉ cần một chút không để ý là có thể bỏ mạng tại nơi này. Cam Ninh tuy biết Lưu Kỳ muốn chiêu hàng Trương Tú, nhưng y không dám nhường nhịn, bởi vì hai người thực lực tương đương, nếu như vì nguyên nhân này mà khiến bản thân bị trọng thương hay chết thì thật là không đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận