Tam Quốc Tranh Phong

Chương 507

Mấy trăm binh lính càng nhuộm máu càng có nhiều binh lính Hán Trung tiến lên hộ vệ Trương Lỗ, các binh lính hét to xông lên phía trước, tuy nhiên còn chưa kịp chém giết người nào đã bị binh lính Kinh Châu phóng trường mâu xuyên thủng cơ thể, tuy vậy nhưng phía sau lại có càng nhiều binh lính Hán Trung xông lên.
Trong nhất thời thế cuộc chiến trường khó mà suy đoán được, hai bên không ai nhường ai, cho dù đều tổn thất nặng nề nhưng vẫn liều mạng xông lên chiến đấu.
- Không tốt.
Sắc mặt Lưu Kỳ cực kém kêu lên.
Kế hoạch ban đầu của hắn là buông tha cho Trương Lỗ, sau đó đuổi theo sau, biết rõ Trương Lỗ không thể về được Nam Trịnh, nếu truy sát không chỉ làm cho một vạn người của Trương Lỗ tổn thất nặng nề. Mà quan trọng hơn là khi Trương Lỗ về đến Nam Trịnh đối mặt với cửa thành đóng chặt sẽ khiến cho lòng người suy sụp, đến lúc đó đại quân Kinh Châu thừa cơ xông lên, một vạn binh mã này sẽ không có sức phản kháng nữa.
- Tăng thêm tốc độ.
Dương Linh đứng bên cạnh quát, Lưu Kỳ xông lên trước phóng về binh lính Hán Trung.
Ngay bên cạnh Lưu Kỳ, đám người Dương Linh cũng trầm xuống, đồng thời hắn cũng bước nhanh đến chỗ Lưu Kỳ, hộ vệ phía sau Lưu Kỳ.
- Người nào lấy đầu Trương Lỗ ta sẽ tấu lên Thiên Tử phong hầu phong tướng.
Nhìn thấy động tác của Dương Linh, Lưu Kỳ hiểu rõ nếu mình xông lên đầu tiên thì những người này sẽ không thể thoải mái xông lên liều chết, vì vậy hắn chỉ có thể dùng công huân để cổ cũ những người này anh dũng xông lên phía trước.
- Chém đầu Trương Lỗ, phong hầu phong tướng.
Theo tiếng hét to của Lưu Kỳ, mấy trăm Cẩm Y Vệ bốn phía cũng lập tức cao hứng, nhất thời truyền ra thật xa, thậm chí ngay cả Trương Lỗ và đám người Ngụy Diên đang giao chiến cũng có thể nghe thấy được.
- Giết!
Ngụy Diên hét to, hắn không hề để tâm đến vết thương trên cánh tay mà phóng về phía Trương Lỗ, phong hầu phong tướng vẫn là mục tiêu mà hắn theo duổi, hiện giờ Trương Lỗ đang ở trước mặt làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội lần này.
- Muốn lấy thủ cấp của lão tử cho dù là Lưu Biểu đích thân tới đây cũng chưa chắc được huống chi một đứa con nít ranh miệng còn hôi sữa.
Mắt nhìn thấy binh mã Kinh Châu đã gần trong gang tấc, Trương Lỗ biết lần này mình khó mà chạy thoát, trong đám người hắn cố gắng chiến đấu, Trương Lỗ cao giọng mắng.
Mắng xong Trương Lỗ cũng không để ý tới mấy hộ vệ bên cạnh mà xông về phía Ngụy Diên, có thể bình định Hán Trung lại trú đóng ở Hán Trung mười năm sao có thể là nhân vật đơn giản.
- Giết cho ta.
Vừa xông liên liều chết vừa cao giọng quát. Dường như được Trương Lỗ khơi dậy ý chí chiến đấu, từng tên binh lính Hán Trung gào thét rung trời, trong mắt tràn đấy sát ý, lúc này mọi người đã quên mất ước định phải trở về Nam Trịnh ban đầu, một đám đang giết đỏ cả mắt lại được Trương Lỗ kích thích giống như sát ý đang ngủ say bỗng nhiên tỉnh lại, xung phong liều chết xông về phía binh lính Kinh Châu.
Những người này phần lớn đều là lão binh đã từng đi theo Trương Lỗ bình định Hán Trung, tuy đã rất lâu không có chiến sự nhưng trên chiến trường vẫn chiến đấu anh dũng, chưa từng mát đi sát ý và ý chí chiến dầu. Theo sát bước chân của Trương Lỗ, những người này xông về phía binh lính Kinh Châu, cục diện thế lực hai bên đang ngang nhau đột nhiên nghiêng về phía Hán Trung.
Dường như bị Hán Trung bộc phát xung kích làm cho chấn động, lực công kích của binh lính Kinh Châu giảm đi không ít, dưới sự công kích của binh lính Hán Trung binh lính Kinh Châu liền lui về phía sau.
- Trương Lỗ để mạng lại.
Ngụy Diên quát to làm chấn động bốn phía, trường đao trong tay Ngụy Diên vung lên chém giết tất cả những binh lính Hán Trung đứng trước mặt hắn, chỉ trong chốc lát đường chật hẹp đã bị Ngụy Diên tạo ra một đường máu. Dưới sự chỉ đạo của Ngụy Diên, một vạn binh lính Kinh Châu lại lấy lại tinh thần, càng đánh càng hăng dần dần ổn định lại cục diện.
Lúc này Ngụy Diên cách Trương Lỗ chỉ vài bước, giữa hai người chỉ cách vài tên lính Hán Trung. Hắn vung đao chém bỏ một tên sĩ tốt Hán Trung, Ngụy Diên xông thẳng vào Trương Lỗ.
- Giết hắn.
Hành động của Ngụy Diên đã gây sự chú ý tới thân binh bên cạnh Trương Lỗ, bởi vậy không cần Trương Lỗ dặn dò, những người này đã xông về phía Ngụy Diên. Ngụy Diên vô cùng vũ dũng, không ai dám đảm bảo Trương Lỗ có thể ngăn cản được sự tiến công của Ngụy Diên.
Phập! Trường đao xuyên qua thân thể một gã binh lính, không ngờ người này lại ôm lấy cánh tay của Ngụy Diên, miệng đầy máu tươi cắn Ngụy Diên. Bị tên binh lính này liều mạng khiến cho Ngụy Diên ngẩn ra, ngay lập tức Ngụy Diên vô cùng tức giận, cánh tay dùng sức rút trường đao xuyên thủng thân thể tên binh lính này, làm cho máu tươi chảy ra ồ ạt.
- Keng keng keng.
Trường đao tiếp tục vung vẩy đỡ đòn những binh khí xung quanh, Ngụy Diên nổi giận gầm lên không lùi mà tiến lên, trường đao chém bỏ đầu một tên binh lính Hán Trung.
Ngụy Diên nỗ lực xung kích đến trước Trương Lỗ. Trương Lỗ đã sớm chuẩn bị, hắn không chờ Ngụy Diên đứng lại mà vung trường đao chém về phía đầu của Ngụy Diên, nhân lúc Ngụy Diên chưa đứng vững chém giết Ngụy Diên.
- Chết!
Ngụy Diên trợn mắt nhìn, hắn không để tâm đến trường đao của Trương Lỗ mà dùng trường đao trong tay chém đến cổ Trương Lỗ, muốn cùng chết với Trương Lỗ.
- Hừ!
Trương Lỗ tức giận hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, hắn cũng không quan tâm sẽ bị thương ngược lại càng nhanh hơn vài phần.
- Phập.
- Phập!
Hai tiếng binh khí đâm thủng khôi giáp vang lên, tiếp theo là hai tiếng kêu rên truyền ra, cơ thể Ngụy Diên hơi run nhìn bóng dàng người chặn trước mặt. khi trường đao của hắn sắp giết được Trương Lỗ, người này đã che ở trước người Trương Lỗ, dùng thân thể cua chính mình đỡ một đao dùm cho Trương Lỗ. Mà trường đao của Trương Lỗ cũng không gặp phải trở ngại nào đâm vào thân thể của hắn, có điều cũng may vì người kia đột nhiên xuất hiện nên có một chút sai lệch, mới không khiến cho Ngụy Diên bị mất mạng.
Ngụy Diên cố gắng kìm nén nỗi đau không kêu thành tiếng, hắn vung tay chém một tên lính đánh lén rồi quay đầu nhìn về phía Trương Lỗ.
Lúc này Trương Lỗ đang ôm Trương Anh với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Trương Anh đã ngừng thở, trong chốc lát Trương Lỗ cảm giác như đang quay về mấy năm trước lúc đang dẫn theo binh lính dưới trướng đi chinh chiến, khi đó các đại trướng dưới trướng chết ngay trước mắt mình như vậy, không ngờ hôm nay cũng vì sai lầm của mình mà lại khiến cho một đại tướng chết vì mình.
Giao thi thể Trương Anh cho thân binh phía sau, ánh mắt đỏ thẫm tràn đầy uy nghiêm, lúc này Trương Lỗ giống như một con sư tử nổi giận, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Thấy Trương Lỗ như vậy. Ngụy Diên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, tuy đang bị thương nặng nhưng hắn không hề sợ Trương Lỗ, ngược lại sát ý càng nặng hơn. Lúc này ngay cả Ngụy Diên cũng không rõ tình trạng của mình, hắn bị Trường đao của Trương Lỗ xuyên qua thân thể, cho dù dũng mãnh hơn nữa cũng không chịu được, có thể nói hiện tại hắn còn đứng vững cũng là cố gắng hết sức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận