Tam Quốc Tranh Phong

Chương 549

Mỗi một binh lính trong Hổ Báo kỵ đều là trăm người chỉ chọn được một, mà bên trong chi kỵ binh này lại chọn ra những binh lính tinh nhuệ nhất, mỗi người có thể lấy một chọi mười, khi bọn họ tham gia chiến trận lại càng ngày càng dũng mãnh, không người nào có thể ngăn cản.
Tám ngàn binh lính tham gia chiến đấu lúc này chỉ còn lại bốn ngàn người, những người khác toàn bộ đều đã bị chết trận, không có người nào trọng thương thậm chí chỉ là vết thương nhẹ.
Tào Tháo nhìn sắc trời rồi quét mắt nhìn các tướng lĩnh xung quanh, sau đó lại nhìn về năm trăm binh lính phía sau, đưa trường kiếm trong tay ra, ngửa mặt lên trời rống:
- Trận chiến này không chết thì sẽ sống, các ngươi có nguyện cùng ta ra sống vào chết?
Giọng nói không lớn nhưng lại trầm thấp vô cùng, tuy gần với chiến trương nhưng lại áp chế tiếng gào rú trên chiến trương, trong bóng đêm tiếng trầm thấp lại vang lên cao một cách kỳ lạ.
- Trận chiến này không chết thì sẽ sống, các ngươi có nguyện cùng ta ra sống vào chết?
Giọng nói của Tào Tháo vang lên trong lòng mọi người, năm trăm binh lính đều có sắc mặt đỏ thẫm, trường thương trong tay được rút ra chỉ lên trời như muốn phá cả không gian.
- Chúng ta nguyện cùng chủ công đẫm máu sa trường, ra sống vào chết!
Năm trăm giọng nói cùng vang lên hội tụ thành một tiếng gầm trời, lập tức áp chế tiếng gào rú ngoài đại doanh, tiếng gào thét ngoài cửa đại doanh bị kiềm hãm.
- Ha ha, tốt lắm! các ngươi theo ta đi vào trong doanh!
Tào Tháo cười một tiếng, tay cầm trường kiếm xông lên trước tiến về phía cửa doanh trại.
Hành động của Tào Tháo khiến cho bọn người Hạ Hầu Đôn, Tào Chương ở bốn phía thay đổi sắc mặt, tuy nhiên không ai đứng ra ngăn cản, ngược lại Tào Chương lại trở nên cực kỳ kiên nghị tiến lên trước theo sát Tào Tháo, theo sau là đám người Hạ Hầu Đôn, rồi sau đó là năm trăm binh lính Hổ Báo kỵ.
Trong đại doanh, Thuần Vu Quỳnh vẫn chú ý tới tình hình ngoài cửa doanh trại, Tào binh bất chấp tổn thất vẫn không ngừng tiến công làm cho hắn cảm thấy gay go. Lần tiến công này đại doanh này của Tào binh là binh lính ngoan cường nhất tinh nhuệ nhất mà hắn thấy.
Không thể nghi ngờ những binh lính này là binh lính tinh nhuệ nhất dưới trướng Tào Tháo, bởi vậy có thể thấy Tào Tháo coi trọng Ô Sào như thế nào. Tuy trong đại doanh có hai vạn binh mã trấn thủ nhưng lúc này Thuần Vu Quỳnh cũng không dám có sơ suất nào, binh lính trấn thủ đại doanh đã bị hắn thay đổi một lần, tuy vẫn có thể kiên trì giằng co được với Tào binh nhưng không thể đủ lực để đuổi Tào binh ra khỏi cửa doanh trại được.
Cũng may tình hình của Tào binh ở bên ngoài cửa doanh trại cũng không tốt hơn là mấy, hắn vẫn luôn chú ý tới tình hình trên chiến trường, mặc dù binh lính dưới trướng mình thương vong nhiều hơn so với Tào binh nhưng lấy số lượng gấp đôi cũng đủ để ngăn cản Tào binh ở bên ngoài cửa doanh trại.
- Trận chiến này không chết thì sẽ sống, các ngươi có nguyện cùng ta ra sống vào chết?
Lúc tiếng thét nặng nề vang lên, Thuần Vu Quỳnh cảm thấy sủng sốt, đây không phải là giọng nói của Tào Tháo đó sao, làm sao lại xuất hiện ở đây, ngay lập thức toàn thân hắn mềm nhũn thiếu suýt nữa không đứng vững.
Tào Tháo, kẻ thù lớn nhất của minh công lại xuất hiện ở đây, Tào Tháo đã nguyện ý nhất định phải có được Ô Sào, nghe ý tứ của Tháo Tháo thì rõ ràng là thành bại đều đặt cược cả vào trận chiến này.
Nếu một khắc trước Thuần Vu Quỳnh còn cảm thấy có hi vọng nhưng lúc này Thuần Vu Quỳnh đã bắt đầu rối loạn, Tào Tháo tự mình xuất hiện ở đây làm sao có thể không nắm chắc phần thắng.
Tuy Ô Sào cách đại doanh của Tào Tháo đến bốn mươi dặm, nếu cưỡi khoái mã thì chỉ cần một canh giờ là có thể tới nơi, vậy mà suốt hai canh giờ liền không hề có viện binh tới, điều này nói rõ điều gì, có thể là Viên Thiệu không hề phái viện binh, hoặc có thể viện binh đã bị chặn ở ngang đường.
Bất kể là trường hợp nào cũng đều bất lợi cho ta.
Thuần Vu Quỳnh chỉ hoảng hốt trong phút chốc rồi sau đó nhanh chóng hồi phục, thân hình lại đứng thẳng, tay rút trường kiếm ra, lạnh lùng nhìn ngoài cửa doanh trại.
- Trong đại doanh hễ người nào có thể đi lại thì đều phải tới đây, các ngươi theo ta ra giết địch.
Giọng nói lạnh như băng được truyền ra, mấy trăm thân binh còn sót lại phía sau cũng rút trường kiếm ra cùng Thuần Vu Quỳnh xông ra.
Lúc này, Táo Tháo đã dẫn theo năm trăm binh lính giết tới cửa doanh trại, Tào binh hai bên đều nhường đường, năm trăm binh lính và Viên binh trực tiếp đụng độ nhau.
Trường kiếm trong tay Tào Tháo múa không ngừng, trong chớp mắt đã giết mấy người, đám người Tào Chương, Hạ Hầu Đôn hộ vệ bốn phía Tào Tháo cũng liên tục ra tay, trong nháy mắt đã áp chế được Viên binh, tạo ra được một lỗ thủng trong phòng tuyến của Viên binh.
Những Viên binh này khi giao chiến với Tào binh vốn đã vô cùng mệt mỏi, bọn họ có thể duy trì đến lúc này hoàn toàn là dựa vào ý chí chiến đấu, tuy nhiên lúc này khi đối diến với sự tấn công của năm trăm binh lính Hổ Báo kỵ thì ý chí chiến đấu này cũng bị tan rã trong nháy mắt.
Năm trăm binh lính Hổ Báo kỵ tạo thành một trận tuyến ngăn cản quân địch, trong chớp mắt quân địch đã bị nghiền nát, quân tiên phong càng ngày cang ngạo nghễ giống như một con thanh chủy thủ sắc bén cắt vào miếng pho mát, dễ dàng cắt vào bên trong.
Cửa thành vốn được phòng thủ kiên cố nhưng dưới sự tấn công của năm trăm binh lính cũng đã bị buông lỏng không ít, nếu không phải Viên binh ở phía sau không màng sống chết xông lên ngăn cản thì phòng tuyến đã bị Hổ Báo kỵ xuyên thấu.
Tuy năm trăm binh lính Hổ Báo kỵ hộ vệ quanh Tào Tháo nhưng quân tiên phong vẫn không hề chậm chễ, Hạ Hầu Đôn xông lên trước nhất càng làm cho sự tiến công của năm trăm binh lính này càng thêm linh hoạt, sắc bén.
Nhìn binh lính trước mắt, tuy ánh mắt Hạ Hầu Đôn lạnh như băng nhưng trong đáy mắt vẫn lộ ra vài phần hi vọng, lúc này hắn đã đứng cách cách đại doanh địch không xa, chỉ cần tăng thêm sức một chút là có thẻ xuyên thủng phòng tuyến của Viên binh, đến lúc đó hoàn cảnh bất lợi của mình trong trận ác chiến này mới có thể được giảm bớt, không chỉ vậy mà còn có thể xoay chuyển cục diện, thậm chí có thể đánh bại Viên Thiệu.
Trong ngọn lửa, Hạ Hầu Đôn đã có thể nhìn thấy nơi chứa lương thảo thấp thoáng trong đại doanh, nơi đó chính là mục tiêu của hắn, tay cầm trường đao bổ vào một gã binh lính trước mặt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một thanh giáo dài như rắn độc đâm về trái tim của mình.
Không kịp kinh ngạc, Hạ Hầu Đôn nổi giận gầm lên, tay cầm trường đao bổ về phía trước, đánh cho cây giáo dài bật ra.
Sự va chạm kịch liệt khiến cho Hạ Hầu Đôn suýt nữa đánh rơi trường đao trong tay, lúc này hắn với giương mắt nhìn về người đối diện, sau khi nhìn rõ gương mặt của đối phương, Hạ Hầu Đôn nheo mắt lại.
Thuần Vu Quỳnh sao? Vào lúc mới bắt đầu khai chiến chính người ngay đã chém chết vài tên tướng lĩnh bên ta, khiến cho đại quân không ngẩng đầu lên được, cũng chính người này đã giúp Viên Thiệu chiếm đóng Bạch Mã, khiến cho đại quân phải rút lui khỏi Diên Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận