Tam Quốc Tranh Phong

Chương 318

- Ngụy Diên, Bàng Thống đều thích dùng hiểm, sống chung một chỗ thời gian dài chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, tuy nhiên may mắn có Cam Ninh ở có thể bù vào chỗ thiếu hụt này.
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút nói.
Cũng bởi vì Lưu Kỳ biết rõ khi Bàng Thống tấn công Ích Châu, hành hiểm chết vào tay Trương Nhậm, Lưu Kỳ mới phải Cam Ninh đến bên cạnh Bàng Thống, coi như là bảo vệ Bàng Thống. Bàng Thống nói cho cùng tôi luyện chưa đủ, mới xuất đạo việc quan trọng nhất phải làm chính là lãnh binh tấn công Ích Châu rồi. Phải biết rằng mặc dù Gia Cát Lượng được Lưu Bị ba lượt đi mời, mời được Tân Dã, sau đó Gia Cát Lượng từ tầng dưới chót nhất lăn lộn dùng hơn mười năm thời gian mới chính thức làm được chức quân sư.
Trong hơn mười năm này, Gia Cát Lượng từng bước thăng tiến thành lập nên uy vọng, những gì đã trải qua cũng không phải Bàng Thống có thể so được. Bàng Thống đầu tiên là làm mưu sĩ dưới trướng Chu Du, sau đó ở dưới trướng Lưu Bị rất lâu mới trở thành quân sư, trong lúc này Bàng Thống trên cơ bản không chưa từng dẫn binh, chỉ bày mưu tính kế, đó cũng là một trong những nguyên nhân Bàng Thống chết sớm.
Giống như Mã Tắc, tài năng lên cao ngay cả Gia Cát Lượng cũng thường xuyên thỉnh giáo y, nhưng bản lĩnh là bày mưu tính kế, khi chân chính cầm binh mới biết được tầm quan trọng của kinh nghiệm.
Đất Uyển Thành tuy rằng có khả năng bùng nổ chiến tranh, nhưng nhất định sẽ không bùng nổ chiến tranh quá lớn, Tào Tháo sẽ không đầu nhập quá nhiều binh mã, mà Kinh Châu cũng sẽ không đầu nhập quá nhiều binh mã, đây cũng coi là một lần rèn luyện đối với Bàng Thống.
- Khởi bẩm chủ công, Tuyên Uy hầu đã đến.
Lưu Kỳ đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến thanh âm của sĩ tốt.
- Để cho hắn tiến vào.
Lưu Kỳ nói với ngoài cửa.
Không bao lâu một vị trung niên hơn ba bốn mươi tuổi, mặc áo giáp đi đến.
- Tham kiến Đại công tử.
Trung niên vừa mới vào thư phòng liền vội hạ bái nói.
- Trương tướng quân không cần đa lễ, ngươi có tước vị trong người, ta nên phải thi lễ mới đúng.
Lưu Kỳ đứng lên nâng dậy Trương Tú. Trương Tú thân kiêm hầu tước, mặc dù là gặp Lưu Biểu cũng không phải thi lễ huống chi là hắn.
- Tướng bại trận sao lại nói dũng, nếu Trương Tú nguyện quy thuận ắt không dám vô lễ, kính xin Đại công tử thu nhận và giúp đỡ.
Trương Tú nói xong lại hạ bái nói, y biết rõ hiện tại Tương Dương là Lưu Kỳ làm chủ, chỉ có hạ thấp tư thái mới có thể bảo toàn chính mình.
- Ha ha, Trương tướng quân mau mau xin đứng lên, ngươi lúc đầu chính là đại tướng dưới trướng phụ thân, làm sao mà nói đến chiến bại, uy danh của Trương tướng quân sớm như sấm bên tai rồi. Tướng quân yên tâm, nếu đã đến Tương Dương ắt sẽ không để cho tướng quân thất vọng.
Lưu Kỳ nâng dậy Trương Tú cười nói.
Trên con đường Trương Tú áp giải Mãn Sủng, nếu tìm chỗ Tào Tháo nương tựa tuy rằng chưa tính là công lớn, nhưng đủ để khiến y sống yên dưới trướng Tào Tháo, nhưng Trương Tú không làm như vậy, có thể thấy được Trương Tú hiểu được cân nhắc lợi hại.
- Trương tướng quân áp giải Mãn Sủng đến Tương Dương chính là một công lớn, ta đã chuẩn bị xong phủ đệ cho tướng quân ở Tương Dương rồi, tướng quân cứ nghỉ ngơi một thời gian, ta nghĩ tướng quân ắt sẽ hiểu về thế cục Tương Dương, đến lúc đó còn cần tướng quân giúp Kinh Châu ta đánh lui cường địch.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Lưu Kỳ nói với Trương Tú. Nếu Trương Tú trên đường tới đây không chạy trốn, vậy hắn cũng phải tỏ thái độ.
- Đa tạ đại công tử.
Trương Tú thở phào. Y lo lắng nhất chính là Lưu Kỳ giam y ở Tương Dương, như vậy cả đời này của y coi như xong rồi.
- Ha ha, trên đường tướng quân áp giải Mãn Sủng không biết có nghĩ tới phóng thích Mãn Sủng, cùng hắn cùng nhau tìm nơi nương tựa Tào Tháo hay không?
Lưu Kỳ hỏi Trương Tú.
- Mạt tướng không dám.
Trương Tú khom người nói.
- Ồ, vì sao không dám? Phải biết rằng Mãn Sủng rất được Tào Tháo tin tưởng yêu mến, nếu tướng quân thả hắn về Tào Tháo tất sẽ cảm kích tướng quân, đến lúc đó tướng quân có thể sống yên dưới trướng Tào Tháo. Chẳng lẽ tướng quân chưa từng nghĩ điều này hay sao?
Lưu Kỳ cười nói.
- Đại công tử nói đùa, mạt tướng và Tào Tháo có mối thù giết con, Tào Tháo có thể nào vì một Mãn Sủng mà buông tha ta, dù là có tha cho mạt tướng, ngày khác cũng sẽ trừ khử mạt tướng.
Trong lòng Trương Tú căng thẳng, vội đáp.
Theo như lời Lưu Kỳ y cũng không phải là không nghĩ tới, nhưng y một là sợ Tào Tháo tìm y tính sổ, hai là y cần hỏi Giả Hủ, xem Giả Hủ có biện pháp gì hay không. Mình chủ động chạy tới Tương Dương, Lưu Biểu hẳn là không đến mức đối đãi tệ với mình, đến lúc đó nếu Giả Hủ có biện pháp nào thì tiếp tục tìm cơ hội rời đi là được. Không nghĩ tới Lưu Kỳ cũng đã nhìn thấu tâm tư của y.
- Tướng quân nói không sai, mặc dù nói hiện tại tướng quân đầu nhập Tào Tháo, Tào Tháo vì danh thanh ắt sẽ không làm gì i tướng quân. Nhưng tướng quân dù sao cùng Tào thị nhất tộc kết tư thù hận tới chết, tương lai nhi tử tôn tử của Tào Tháo sao sẽ bỏ qua cho tướng quân.
Lưu Kỳ lắc đầu thở dài.
Trong lịch sử sau khi Trương Tú tìm nương tựa Tào Tháo, chiến công hiển hách, tận đến khi Tào Tháo chết cũng không làm gì Trương Tú. Nhưng sau khi Tào Phi lên ngôi đã có người vu cáo hãm hại Trương Tú mưu phản, làm cho Trương Tú không thể không tự sát. Mà nhi tử của Trương Tú không lâu sau cũng bị liên lụy tội mưu phản, bị giết. Điều này không khỏi làm cho Lưu Kỳ hoài nghi, có phải Tào Tháo đã âm thầm dặn dò Tào Phi hay không.
Người nói vô ý người nghe hữu tâm, Lưu Kỳ nói mấy câu Trương Tú nghe vào trong tai giống như sấm sét. Đúng là mình tìm nơi nương tựa Tào Tháo, Tào Tháo bởi vì thanh danh không sẽ lập tức động thủ đối với mình, điểm này y đã nghĩ tới, bởi vậy y sẽ chuẩn bị dựa vào bản lĩnh lập nhiều chiến công nhằm bảo toàn chính mình, nhưng y cũng không để ý đến một sự kiện.
Tào Ngang là đích tử của Tào Tháo, Cũng một trong nhi tử ưu tú nhất của Tào Tháo, bởi vì mình mà chết, Tào Tháo sao sẽ thờ ơ, bất kể mình lập được nhiều chiến công cũng khó có thể bù lại điểm này. Mà một khi mình tìm nơi nương tựa Tào Tháo, mình, con của mình, cháu của mình cũng sẽ ở ngay dưới mắt nhất tộc Tào thị, chỉ cần con cháu của Tào Tháo muốn khi nào thì ra tay với mình động thủ, lúc nào cũng có thể trừ khử mình.
Lúc này Trương Tú đã kinh hãi toàn thân đẫm mồ hôi, cố tự trấn định nhìn Lưu Kỳ nói:
- Đại công tử nói không sai.
- Ừ, tướng quân mới tới Tương Dương đối với thế cục Tương Dương còn chưa hiểu hết, mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi một chút, nếu có cái gì cần cứ tới trước tìm ta là được.
Lưu Kỳ nhìn phản ứng của Trương Tú, đối với tâm tư của Trương Tú đã đoán được một phần, nhưng hắn cũng không quá mức để ý, nếu Trương Tú đã tới Tương Dương vậy không thoát khỏi khống chế của hắn.
- Vâng.
Trương Tú khom người nói.
- Một khi đã như vậy tướng quân hãy đi về nghỉ ngơi trước đi, về phần Mãn Sủng ta sẽ phái người tiến đến tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận